Chạm để tắt
Chạm để tắt

Đại Tiểu Thư Phản Diện Thời Dân Quốc - Chương 237

Cập nhật lúc: 2024-08-31 21:39:54
Lượt xem: 46

Quả nhiên, Lâm Tập Tập hỏi: "Những binh lính bị thương rút về từ tiền tuyến, có phải đều đến Ích Thành để điều trị không?"

Tiểu nhị vội đáp: "Đúng vậy, đúng vậy. Ích Thành là thành phố gần chiến trường nhất, dù là điều trị hay hậu cần, đều phải đến đây."

"Ở đây có bệnh viện không? Binh lính bị thương đưa đến sẽ được điều trị ở đâu?"

Tiểu nhị nói: "Ở đây không có bệnh viện, nhưng có một y quán. Sau khi quân đội đến, họ cũng thuê luôn sân bên cạnh y quán. Những người bị thương đều được đưa đến đó để tiện điều trị."

Lâm Tập Tập quay lại nhìn Khâu phó quan, ông ta hiểu ý gật đầu.

Lâm Tập Tập hỏi thêm vài câu nữa rồi mới cho tiểu nhị đi. Một lúc sau, các món ăn được dọn lên đầy đủ. Khâu phó quan chú ý đến khẩu vị của Lâm Tập Tập nên hầu hết các món đều nhạt. Mặc dù bên ngoài quán rượu trông không mấy bắt mắt, nhưng món ăn làm ra khá ngon miệng. Lâm Tập Tập hiếm khi có khẩu vị tốt như vậy, còn uống thêm một bát canh.

Ăn trưa xong, cả nhóm lần lượt xuống lầu. Tiểu nhị nhận được khoản tiền thưởng lớn, vô cùng nhiệt tình tiễn họ ra tận cửa, còn chỉ cho họ con đường nào bằng phẳng dễ đi.

Vừa đi đến trước xe ngựa, bỗng có vài người tị nạn đói khát ùa tới, giơ tay xin mấy người Lâm Tập Tập bố thí. Lâm Tập Tập nhíu mày, không lên tiếng. Khâu phó quan và thuộc hạ vội ngăn những người tị nạn lại, giúp họ lên xe thuận lợi.

Hina

Xe bắt đầu di chuyển, Lâm Tập Tập mới thở dài sâu, Thúy Bình bên cạnh nhỏ giọng hỏi: "Tiểu thư, tại sao vừa rồi chúng ta không cho họ tiền?"

Lâm Tập Tập nói: "Xung quanh có quá nhiều người tị nạn, nếu cho thì nhất định sẽ gây rối loạn. Ta đến đây để tìm Du Hồng, không phải để gây rắc rối. Hơn nữa, với số lượng người tị nạn đông như vậy, chúng ta không thể bố thí hết được."

Thúy Bình ồ lên một tiếng, nghĩ cô chủ nhà mình vẫn rất lý trí.

Khoảng mười phút sau, xe dừng lại trước một căn nhà lớn. Họ vừa xuống xe, một phụ nữ có vẻ mặt hiền hậu liền ra mở cửa. Có lẽ đã có người báo trước, người phụ nữ rất thân thiện đón họ vào nhà.

Sân không quá rộng, nhưng được dọn dẹp sạch sẽ, gọn gàng, trông rất thoải mái, có hương vị của một mái ấm.

"Thím Lưu, có tin tức gì về Quý thiếu soái không?" Khâu phó quan hỏi người phụ nữ đó.

Người phụ nữ vội vàng trả lời: "Chưa có ạ."

Điều này cũng nằm trong dự đoán, Khâu phó quan nhờ thím Lưu đưa Lâm Tập Tập vào phòng nghỉ ngơi, để lại vài thuộc hạ canh gác trong nhà, còn bản thân thì chuẩn bị đi thăm dò tin tức ở y quán. Vị bác sĩ ngoại quốc đi cùng họ cũng bày tỏ muốn đến y quán xem thử, sau khi xin ý kiến Lâm Tập Tập, Khâu phó quan đã dẫn anh ta đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/dai-tieu-thu-phan-dien-thoi-dan-quoc/chuong-237.html.]

Vì Quý Du Hồng đã từng ở đây nên cũng không cần sắp xếp phòng cho Lâm Tập Tập, cô có thể ở trong phòng Quý Du Hồng luôn.

Thúy Bình bận rộn đun nước nóng, chuẩn bị cho Lâm Tập Tập tắm nước nóng rồi đi nghỉ ngơi, phụ nữ mang thai quá mệt mỏi cũng là điều nguy hiểm.

Lâm Tập Tập quả thật rất muốn tắm, cô chưa từng trải qua việc không tắm nhiều ngày như vậy. Chờ Thúy Bình chuẩn bị xong một thùng nước nóng lớn, cô xúc động khen ngợi: "May mà đã mang em theo."

Sau khi tắm xong, cô không vội lên giường nghỉ ngơi mà ngồi xuống chờ tin tức từ Khâu phó quan.

Có lẽ do đường không xa, Khâu phó quan đi chưa được bao lâu đã trở về.

"Thiếu soái không có ở y quán," Khâu phó quan báo cáo tình hình với cô: "Tôi đã hỏi một vòng, có vài người đúng là từ đơn vị của chúng ta, nhưng khi họ đến, thiếu soái chưa bị thương, họ cũng không biết tình hình. Nghe nói muộn hơn sẽ có một đợt thương binh nữa được chuyển đến, không biết thiếu soái có về cùng không."

"Muộn hơn là khi nào?" Lâm Tập Tập hỏi.

"Chắc là khoảng năm sáu giờ."

Lâm Tập Tập nhìn đồng hồ quả quýt, bây giờ là hai giờ, nghĩa là cô còn phải đợi vài tiếng nữa.

Thời gian tiếp theo, Lâm Tập Tập có phần ngồi đứng không yên, chờ đợi là việc rất đau khổ, mặc dù chỉ là vài tiếng nhưng cảm giác lại đặc biệt dài đằng đẵng.

Khâu phó quan chuẩn bị ra ngoài thăm dò tin tức lần nữa, Lâm Tập Tập có chút ngồi không yên: "Tôi đi cùng ông xem thử nhé."

Khâu phó quan biết cô nóng lòng, cũng không ngăn cản, lại gọi xe ngựa đến, chở Lâm Tập Tập cùng đi đến y quán.

Họ lại đợi ở y quán một lúc lâu mới chờ được vài chiếc xe ngựa chở thương binh đến. Khâu phó quan để Lâm Tập Tập đợi trong phòng nghỉ, sợ cô không chịu nổi cảnh m.á.u me. Thực ra Lâm Tập Tập muốn ra ngoài xem tình hình, nhưng Khâu phó quan có ý tốt nên cô cũng ngồi yên không động đậy.

Một lúc sau, Khâu phó quan vội vã bước vào, Lâm Tập Tập lập tức đứng dậy hỏi: "Thế nào rồi? Thiếu soái có về không?"

Khâu phó quan trả lời: "Thiếu soái không có trong số thương binh lần này, nhưng tôi vừa hỏi được, thiếu soái quả thật bị thương, có điều thương tích không nặng. Cậu ấy phải sắp xếp xong chiến thuật tiếp theo rồi mới về Ích Thành dưỡng thương, có lẽ ngày mai hoặc ngày kia sẽ về."

Mặc dù chưa gặp được người, nhưng biết được Quý Du Hồng không bị thương nặng, cuối cùng trái tim lo lắng của Lâm Tập Tập cũng đã được an ủi.

Loading...