Chạm để tắt
Chạm để tắt

Đại Tiểu Thư Phản Diện Thời Dân Quốc - Chương 171

Cập nhật lúc: 2024-08-28 10:13:02
Lượt xem: 103

Quý lão thái thái quyết đoán, lập tức sai người đi tìm Quý Khôn, bảo ông ta rảnh thì về nhà một chuyến.

Nơi làm việc của đô đốc cách hậu viện không xa, Quý Khôn không để họ đợi lâu, chẳng bao lâu đã vội vã chạy về.

Hina

"Nghe nói máy móc của Vãn Nhi bị giữ lại ở Thượng Hải?" Quý Khôn cũng không nói nhảm, vừa đến đã hỏi ngay đầu đuôi câu chuyện.

Lão thái thái nói: "Vãn Nhi bị bắt nạt rồi, chuyện này con nhất định phải lo liệu."

Quý Khôn vốn sợ mẹ ruột của mình, liên tục gật đầu: "Lo lo lo, nhất định sẽ lo."

Đợi họ nói xong, Lâm Tập Tập mới kể lại với Quý Khôn từ đầu đến cuối về việc những máy móc cô vận chuyển từ đâu đến, đi tàu hàng nào, khi nào thì bị hải quan giữ lại: "Họ nói là thủ tục của lô máy này của chúng con không đầy đủ, nhưng lại không nói cụ thể thiếu thủ tục gì, trước đây con đã nhập một lô máy rồi, lúc đó không xảy ra chuyện gì, lần này cũng là những bước giống hệt như vậy, vậy mà lại nói thủ tục không đầy đủ."

"Đã cử người đi dò la tin tức chưa?" Quý Khôn hỏi cô.

"Đã gọi quản lý cửa hàng vải đi rồi ạ, nhưng vẫn chưa có tin tức gì." Lâm Tập Tập có linh cảm, dù quản lý có đi, cũng có thể không dò la được tin tức gì, nên cô mới lập tức đến Quý gia, bất kể thời đại nào, có hậu thuẫn có chỗ dựa mới dễ làm việc hơn.

Quý Khôn suy nghĩ một lúc, nói: "Ta cử một phó quan đi vậy, đến đó cũng dễ làm việc hơn."

Lâm Tập Tập rất vui mừng, vội vàng nói với Quý Khôn: "Cảm ơn thế bá."

Quý Khôn khoát tay nói: "Đừng khách sáo với ta."

Bên cạnh, Quý lão thái thái vui vẻ nói: "Tốt tốt, thế này chắc chắn sẽ giải quyết được."

Quý Khôn dở khóc dở cười, quay lại nói với mẹ mình: "Sao mẹ lại chắc chắn thế, tình hình bên đó thế nào vẫn chưa rõ mà."

Lão thái thái trợn mắt, nói: "Nếu việc nhỏ này mà cũng không làm được thì còn cần con làm gì nữa!"

Quý Khôn: … 

Quý Khôn bảo Lâm Tập Tập về nhà đợi tin, cô liền về đợi, đi một chuyến đến đô đốc phủ, trong lòng cô cũng thấy yên tâm hơn, tuy Quý Khôn không nói rõ là chắc chắn sẽ giải quyết được, nhưng với tư cách đô đốc của ông ta, miễn là đối phương không phải nhân vật lợi hại, việc gì cũng dễ giải quyết.

Thượng Hải.

Thái Huy chỉ là một nhân viên hải quan ở Thượng Hải, do gia đình có chút bối cảnh, nên được sắp xếp vào vị trí khá béo bở, vì thế anh ta không ít lần khoe khoang với người khác.

Làm việc hai năm, Thái Huy tích lũy được không ít kinh nghiệm, hàng hóa có giá trị, thường là của những ông chủ có tiền có thế, loại người này không dễ đắc tội, hàng hóa quá bình thường, chẳng có gì để kiếm chác, toàn là tiểu thương tiểu lái, loại người này khá keo kiệt, dù không lấy hàng hóa cũng không đến tìm mối quan hệ để đút lót, giữ hàng hóa ở đó, mười ngày nửa tháng không đến lấy, còn chiếm chỗ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/dai-tieu-thu-phan-dien-thoi-dan-quoc/chuong-171.html.]

Cuối cùng là những thương nhân không lớn không nhỏ, loại người này, chính là con mồi béo bở trong mắt Thái Huy, mỗi lần đều có thể kiếm được chút dầu mỡ.

Gần đây anh ta xử lý một lô hàng, toàn là những máy móc cao cấp nhập khẩu, những thiết bị quá lớn, anh ta đều kiểm tra theo thông lệ rồi cho qua, sau đó, anh ta nhìn thấy hai mươi chiếc máy may kia, nhìn người mua, là một xưởng may ở Kim Lăng, thứ như quần áo không phải ngành nghề lợi nhuận cao, những ông chủ lớn thường không làm kinh doanh loại này, chắc chỉ là thương gia bình thường, nhưng có thể mua một lúc hai mươi chiếc máy may, thực lực kinh tế chắc cũng khá tốt.

Thái Huy có tính toán trong lòng, nhìn lô hàng này càng nhìn càng ưng ý, nếu không có gì bất ngờ, chuyến này lại có thể kiếm được không ít.

Khi kiểm tra giấy tờ, không ngờ lại để anh ta phát hiện ra vấn đề, không biết có phải người gửi giấy tờ quá cẩu thả không mà giấy tờ có một phần bị dính nước, dù đã khô nhưng chữ vẫn hơi mờ, nên ở cột mã hiệu có chỗ mờ không nhìn rõ.

Thái Huy vừa nhìn thấy suýt nữa cười thành tiếng, nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra công tư phân minh, đặc biệt nghiêm khắc, cuối cùng anh ta lấy lý do hàng không đúng với giấy tờ, giữ lại hai mươi chiếc máy này.

Nhìn những chiếc máy mới tinh bị giữ lại kia, Thái Huy như thấy được những đồng bạc trắng tinh.

Hôm đó tâm trạng Thái Huy rất tốt, sau khi tan làm liền đi vũ trường chơi với bạn bè, không ngờ lại tình cờ gặp được một giai nhân giao tế nổi tiếng gần đây - Lăng Linh.

Vì hai nhà phụ huynh coi như quen biết, Thái Huy và Lăng Linh cũng tạm coi là bạn bè, nhưng Thái Huy đã có gia đình nên cũng không có hứng thú gì lớn đối với cô gái du học về này, dù sao đối phương chắc chắn cũng chẳng thèm để mắt đến anh ta.

Nhưng tối nay người bạn đi cùng Thái Huy lại có ý muốn theo đuổi cô gái này, cứ bám riết Thái Huy nhờ giới thiệu, cuối cùng ba người ngồi cùng bàn uống rượu trò chuyện.

Nói chuyện một lúc, liền nhắc đến lô hàng bị giữ hôm nay, Lăng Linh nghe nói là máy móc bên Kim Lăng, cũng rất hứng thú hỏi thêm là gì.

"Chỉ là máy may thôi, của một xưởng may."

"Không phải là xưởng may Duyệt Dung chứ." Lăng Linh dò hỏi anh ta.

Thái Huy trợn tròn mắt, ngạc nhiên hỏi: "Cô biết xưởng may này sao?"

Lăng Linh cười khẽ mấy tiếng, nói: "Quả thật có nghe nói."

Thái Huy vội vàng hỏi cô ta: "Đối phương là lai lịch gì, một lúc nhập khẩu hai mươi chiếc máy từ Đức, chắc là khá giàu có nhỉ."

Lăng Linh liếc nhìn anh ta, lập tức hiểu ý của anh ta, nói: "Quả thật khá giàu có, nghe nói anh trai của chủ xưởng may là đại phú ông nổi tiếng ở Kim Lăng."

Thái Huy vừa nghe liền bắt đầu nhíu mày, đại phú ông ư? Vậy loại người này, thường đều có chút bối cảnh, trong lòng Thái Huy hơi lo lắng.

Như thể nhìn thấu suy nghĩ của anh ta, Lăng Linh áp sát người vào anh ta, nói giọng nũng nịu: "Sợ rồi à? Có gì mà sợ, tôi nghe nói đại phú ông đó nhân phẩm không tốt, đắc tội không ít quan chức, ngay cả đô đốc đương nhiệm ở Kim Lăng cũng là kẻ thù không đội trời chung với anh ta."

Thái Huy nhíu mày uống rượu, nửa tin nửa ngờ.

 

Loading...