Đại Sư Huynh Chọn Tu Vô Tình Đạo - Chương 56

Cập nhật lúc: 2024-06-30 17:20:00
Lượt xem: 1

Nàng trực tiếp phóng thích uy áp cường đại của tu Sĩ Kim Đan, trấn áp những hoạt thi muốn tấn công Mặc Việt.

 

Mặc Việt với vẻ mặt mờ mịt tìm kiếm thông tin cuối cùng cũng thành công trích xuất từ khóa trong não: "A! Âm kiếm! hai thanh Âm Dương Song kiếm nổi tiếng giới tu chân hai ngàn năm trước!"

 

"Thanh kiếm của ngươi là Dương kiếm! Ngươi có phải ngu không!"

 

Đầu tiên là đại chiến với hồ yêu, Sau đó lại đối kháng với hoạt thi, linh lực của mọi người đã tiêu hao hơn nửa, mà Bạch Thanh Nhu thân là tiền bối còn phải bảo vệ đồ đệ ngốc nghếch của mình, càng thêm mệt mỏi.

 

"Vậy Âm kiếm đâu?"

 

"Trích Hoa kiếm của ta chính là được tái tạo từ kiếm phôi của Âm kiếm!" Bạch Thanh Nhu hận không thể một cước đá c.h.ế.t Mặc Việt.

 

"Âm kiếm hóa ra ở chỗ Sư phụ! Quả nhiên là người!" Mặc Việt nịnh nọt nói.

 

"Ngươi mới là Âm kiếm Âm kiếm! Ngu c.h.ế.t đi được!"

 

"Thanh kiếm này của ta không phải là Dương kiếm sao?"

 

...

 

Hai người liền tiến hành một hồi văn chương vô nghĩa về Âm Dương Song kiếm. Thật ra, Âm kiếm hay Dương kiếm thì có gì quan trọng chứ?

 

Mặc Việt, ngươi tỉnh táo lại một chút đi! Thẩm Thính Lan không nhịn được mà gào thét trong lòng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/dai-su-huynh-chon-tu-vo-tinh-dao/chuong-56.html.]

 

Bội kiếm hiện tại của ngươi và của Bạch Sư thúc là một đôi! Âm Dương Song kiếm là kiếm đạo lữ! Vẫn là Bạch Sư thúc cố ý vất vả tìm kiếm!

 

Có đôi khi, Thẩm Thính Lan thật Sự cảm thấy Mặc Việt không phải giả ngu, mà là thật Sự ngu. Có lẽ là giả heo ăn thịt hổ quá lâu, hắn đã thật Sự bị heo đồng hóa rồi.

 

Còn Vạn Tú Nhi bên kia đã bắt đầu hoài nghi, nếu Thượng Trần Tông chính là cái đức hạnh này, Bích Huyết Tông có phải Sẽ Sớm thay thế Thượng Trần Tông trở thành môn phái đệ nhất hay không?

 

Hoạt thi dưới uy áp của Bạch Thanh Nhu, vẫn ngoan cường giãy dụa.

 

Thẩm Thính Lan nghe lén bên cạnh nhìn những con hoạt thi kiên cường, vô cùng cảm động, và chân thành cảm thán: Các ngươi có thể cho hoạt thi một chút tôn trọng không! Cho dù chỉ là một chút thôi!

 

Ánh trăng tan biến, không biết từ lúc nào trời đã tờ mờ Sáng, đó là khúc dạo đầu pha trộn giữa ánh Sáng và bóng tối trước bình minh, để chào đón vòng xoáy Số phận không thể cưỡng lại Sắp ập đến.

 

Đó chỉ là Sự yên bình tạm thời.

 

Hành động của bách tính trấn Đào Hoa trở nên càng ngày càng chậm chạp, dấu vết hoạt thi trên người cũng dần dần biến mất, quỷ khí từ từ pHai nhạt, cho đến khi không còn bóng dáng, khiến người ta không thể truy tìm.

 

Vạn Tú Nhi đứng mệt rồi, lúc này đang dựa vào Sư đệ của mình. Hoạt thi Sắp khôi phục thần trí, mà nàng ta thân bị trọng thương, lại cô lập vô viện, hậu lực bất túc. Lúc này rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.

 

Không đánh lại mà cũng không chạy thoát, nàng ta còn mang theo một gánh nặng.

 

"Vạn Tú Nhi, còn muốn chống cự sao?" Mặc Việt cầm thanh kiếm mới của mình, cố ý khoe khoang để mọi người đều có thể nhìn thấy, cả một bộ dạng tiểu nhân đắc chí.

 

Vạn Tú Nhi im lặng hồi lâu, nói: "Tất cả những gì ta biết đều có thể nói cho các ngươi. Chỉ là, ta có một yêu cầu: thả Sư đệ ta ra, hắn chưa từng làm hại ai, cũng chưa từng tu luyện công pháp của Bích Huyết Tông."

Bình luận

0 bình luận

    Loading...