Đại Sư Huynh Chọn Tu Vô Tình Đạo - 140

Cập nhật lúc: 2024-06-30 17:19:34
Lượt xem: 1

 

Mặc Việt ngã xuống đất, xem ra tính mạng không gặp nguy hiểm.

 

Thẩm Thanh Lan thở phào nhẹ nhõm.

 

Ôn Thanh Nhã lại nói: "Thủ đồ Thượng Trần Tông, Kim Đan trăm tuổi, ngay cả pháp hiệu cũng khác biệt với những người khác. . . Tôn Thanh Nhiên rất coi trọng ngươi a, nghe nói hắn làm việc gì cũng đều dựa vào ngươi."

 

"Ha, haha, Sư phụ người bận rộn lắm, thân là đồ đệ mới giúp đỡ chia Sẻ một chút."

 

Ôn Thanh Nhã lại cười, Thẩm Thanh Lan không hiểu sao lại cảm thấy có chút rợn người, chỉ cảm thấy mình như bị một con rắn độc nhìn chằm chằm. Rắn độc đang nhậtnh rập muốn cướp đi bảo bối của thỏ, mà bản thân thỏ – Thẩm Thanh Lan, hoàn toàn không có ý thức này.

 

"Gặp lại Sau." Ôn Thanh Nhã như thè lưỡi rắn, giây tiếp theo Sẽ cắn hắn, hạ độc hắn.

 

Không đợi Thẩm Thanh Lan trả lời, Ôn Thanh Nhã đã đi xa, Thẩm Thanh Lan lúc này mới cảm thấy cảm giác bị dòm ngó luôn quấn quanh trên người biến mất, trước mặt Ôn Thanh Nhã, hắn hoàn toàn không có Sức phản kháng.

 

"Ngươi không sao chứ? Mặc Việt?"

 

Mặc Việt lăn lộn trên đất, một cái cá chép lộn nhào đứng dậy, vỗ vỗ bụi bặm không nhìn thấy rõ trên bộ đồ đen, nói: "Người có chuyện là ngươi mới đúng, Thẩm Thanh Lan. Ta thấy ngươi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng."

 

Thẩm Thanh Lan lúc này mới nhận ra mồ hôi trên người mình đầm đìa.

 

Hắn cầm một chiếc khăn tay lau mồ hôi, trợn mắt: "Nếu không phải ngươi không nói một lời, trực tiếp lao ra ngoài. Ta cũng Sẽ không phải đối mặt với Ôn Thanh Nhã."

 

Mặc Việt không hiểu: "Ta không phải đã hỏi ngươi có muốn thử Ôn Thanh Nhã một chút không sao? Hơn nữa ngươi không phải cũng đã đồng ý rồi."

 

Căn bản là không có đồng ý a!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/dai-su-huynh-chon-tu-vo-tinh-dao/140.html.]

 

Ngươi rốt cuộc lấy tự tin ở đâu ra để thử một nhân vật lợi hại Nguyên Anh kỳ a!

 

Thẩm Thanh Lan hít Sâu một hơi, "Thôi vậy. C hồng ta trước tiên quay về Lưu Thủy Viên hội hợp với Bạch Sư thúc đi."

 

Mặc Việt nghiêm túc nói: "Ngươi có biết Lưu Thủy Viên ở đâu không?"

 

Tệ rồi.

 

Quên mất bọn họ đã lạc đường, Sớm biết lúc Ôn Thanh Nhã rời đi nên hỏi đường trước.

 

Hai người nhìn nhau, nhanh chóng đạt được Sự đồng thuận, đi dạo trước, nhỡ đâu có thể phát hiện ra manh mối gì đó, nhỡ đâu lại mèo mù vớ cá rán, quay về được Lưu Thủy Viên thì sao.

 

Hai người ở phía bên kia lại hoàn toàn không gặp phải vấn đề này.

 

Theo Tĩnh Hư thì đã không biết đây là lần thứ bao nhiêu rẽ vào con đường giống hệt nhau, Bạch Thanh Nhu lại dễ đãng tìm thấy cung điện nơi Ôn Thanh Nhã cư ngụ.

 

Tĩnh Hư, người mù đường bẩm sinh, khiêm tốn thỉnh giáo: "Không biết Bạch chân nhân làm thế nào để phân biệt đường đi?"

 

Bạch Thanh Nhu ngược lại kinh ngạc: "Cách bài trí hoàng cung đều na ná nhau. . . Trước đây ta còn đi dạo trong hoàng cung Đông Châu, nếu ở đây mà lạc đường thì mới là lạ."

 

Tĩnh Hư, người mà chỉ cần rẽ hơn ba lần là chắc chắn Sẽ lạc đường, im lặng.

 

"Thế gian vốn không có đường, người đi mãi thành đường." Tĩnh Hư tìm cho chứng mù đường của mình một lý do hợp lý.

 

"Ta cũng vừa mới nghĩ đến," Bạch Thanh Nhu nghiêng đầu nhìn Tĩnh Hư, cẩn thận nhìn hắn một lúc lâu, đột nhiên cười nhạo, cũng không biết rốt cuộc là đang cười ai, "Lý do Tống Thanh Vi năm đó ép đại Sư huynh nhập ma."

Bình luận

0 bình luận

    Loading...