Đại Sư Huynh Chọn Tu Vô Tình Đạo - 138

Cập nhật lúc: 2024-06-30 17:19:21
Lượt xem: 1

 

Giấy tinh đứng dậy, ngáp một cái rồi nói: "Trời Sắp tối rồi, Lưu Ảnh Châu xem đến đây thôi. Ta ở Ngọc Minh Viên, cạnh Lưu Thủy Viên. Có việc gì thì cứ đến tìm ta."

 

Bạch Thanh Nhu gọi Giấy tinh lại, vẻ mặt phức tạp: ". . . Ôn Thanh Nhã có hận ta không?"

 

Giấy tinh nghi hoặc: "Vì sao ta phải hận ngươi?"

 

Bạch Thanh Nhu lắc đầu, nói: "Không có gì."

 

Giấy tinh rời đi, tựa như có thể bị một cơn gió thổi bay bất cứ lúc nào, rõ ràng là cùng một khuôn mặt với Ôn Thanh Nhã, nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác yếu đuối không chịu nổi gió.

 

"Hiện tại không có ai, môig ta Sẽ chia ra hành động, tìm kiếm tin tức, tìm kiếm nơi ở của bản thể Giấy tinh. Nếu có thể tìm hiểu được đầu đuôi câu chuyện Ôn Thanh Nhã và Giấy tinh gặp nhau thì càng tốt."

 

Bạch Thanh Nhu nhanh chóng điều chỉnh lại bản thân, phân chia nhiệm vụ.

 

Thẩm Thanh Lan đã chuẩn bị Sẵn Sàng để hợp tác với Sư phụ Tĩnh Hư, ai ngờ Mặc Việt đột nhiên đề nghị: "Thanh Lan, môig ta cùng nhau hành động đi."

 

Thẩm Thanh Lan có chút ngạc nhiên, nhưng cũng không từ chối.

 

Sư phụ Tĩnh Hư thì không quan tâm, ngược lại Bạch Thanh Nhu nhìn Mặc Việt thêm vài lần.

 

Hai người cùng nhau đi trên con đường nhỏ, hoa cúc với câu thơ "Ninh khả chi đầu bão hương tử, hà tằng xuy lạc bắc phong trung" được trồng hai bên đường, thỉnh thoảng có cung nữ chăm Sóc hoa cỏ, hương thơm nhàn nhạt tranh nhau chui vào mũi.

 

"C hồng ta quen nhau cũng đã ba năm rồi nhỉ." Mặc Việt đột nhiên nói.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/dai-su-huynh-chon-tu-vo-tinh-dao/138.html.]

"sao đột nhiên nhắc đến chuyện này?"

 

Hai người lại đi thêm một đoạn đường.

 

"Đăng Tiên Thê ba năm trước, rất dài rất dài, dường như mãi mãi không nhìn thấy điểm cuối. Tư chất của ta là kém nhất, mọi người xung quanh đều nhanh hơn ta, ta chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi cố gắng tiến về phía trước." Mặc Việt đưa tay ra, nắm lấy ánh mặt trời trước mắt, nhưng ánh mặt trời làm sao có thể nắm bắt được?

 

Hắn buông tay ra, nói: "Thượng Trần Tông ở ngay phía trước, gần như vậy, mà cũng xa như vậy, dường như ta dẫu có cả đời cũng không thể nào đến được."

 

Mặc Việt tiếp tục cúi đầu đi về phía trước, lời nói rất bình thản, nhưng lại nặng nề như vậy.

 

Thẩm Thanh Lan chưa từng nghe Mặc Việt nói về những điều này. Hắn vẫn luôn cho rằng Mặc Việt không quan tâm đến những điều này.

 

Đúng vậy, làm sao có thể không quan tâm.

 

"Lúc đó ta ở tầng dưới cùng, còn ngươi ở trên đỉnh cao, hỗ trợ tông môn chiêu mộ đệ tử." Mặc Việt nói, "Kỳ thực vẫn luôn như vậy, khi ở trong hoàng cung, ta giống như người vô hình, ai cũng có thể bắt nạt. Khi ở Thượng Trần Tông, ta là đệ tử có thiên phú kém nhất, cho dù ngày đêm nỗ lực, tu vi vẫn không bằng người khác."

 

Mặc Việt cuối cùng nhìn vào mắt Thẩm Thanh Lan, đôi mắt đen láy đầy nghiêm túc: "Ta quả thực ghen tị với ngươi. Bùi Kỳ thực ra cũng giống như ta, cũng ghen tị với ngươi."

 

Thẩm Thanh Lan nghẹn lời, nhất thời không biết làm sao.

 

Mặc Việt trước mắt quá giống với Mặc Việt trong Sách truyện. Khiến cho Suy nghĩ vốn kiên định của hắn rằng Sách truyện và hiện thực có Sự khác biệt lớn đã d.a.o động đôi chút.

 

Mặc Việt ở hiện thực vẫn còn may mắn, được Bạch Sư thúc vừa ý thu làm đệ tử thân truyền. Nhưng Mặc Việt trong Sách truyện đã dốc nửa cái mạng xuống, cuối cùng lại chỉ nhận được một tiếng Sét giữa trời quang – hắn chỉ là một đệ tử Ngũ Linh Căn, không có hy vọng trên con đường tu tiên. Không ai muốn nhận hắn làm đệ tử.

 

Mặc Việt đó đã nghĩ như thế nào?

Bình luận

0 bình luận

    Loading...