Chạm để tắt
Chạm để tắt

Đại Sư Huyền Học Diệp Linh - Chương 27: Duyên Âm (tt)

Cập nhật lúc: 2024-08-05 15:46:20
Lượt xem: 164

Phương Di không thể tin được nói:  

 

"Con trai của bà cũng đã c.h.ế.t rồi, làm sao có thể kết hôn với Mộng Nhi được?"

 

"Con bé có thể làm minh hôn với nó. Nếu có thể, đêm nay hãy ở lại chỗ này, buổi tối ngày mai chúng ta liền chuẩn bị hôn lễ."

 

" Bà điên rồi!" Phương Di kéo tay Mộng Nhi lại.

 

Mộng Nhi lùi lại vài bước nói: 

 

  “Tôi không đồng ý.”

 

Nếu là chàng thiếu niên trong mộng, cô có thể còn một chút do dự, nhưng người đó lại là Trần Ninh, cô không làm được.

 

Người phụ nữ kích động hỏi:   

 

  “Không phải cô đã đồng ý lời cầu hôn của con trai tôi rồi sao?”

 

  “Tất cả đều là nói dối không phải sao?” Mộng Nhi nhìn thẳng vào mắt người phụ nữ,

   

   “Nếu thích tôi, tại sao không dám dùng bộ dáng của chính mình để đến gặp tôi? Biến thành bộ dáng của người khác, còn không phải là lừa gạt sao?"

 

Phương Di nói:

 

   "Con trai tôi sợ... sợ cô ghét bỏ nó lớn lên không được đẹp, cho nên mới có thể làm như vậy!"

 

  "Dì ơi, con biết dì rất yêu con trai mình, nhưng chuyện tình cảm lại không thể cưỡng cầu như vậy được."

 

   "Thật xin lỗi, chúng tôi phải đi trước." 

 

Nói xong, cô nắm lấy tay Mộng Nhi Nhi rồi quay người rời đi.

 

Giọng nói lạnh lùng của người phụ nữ vang lên từ phía sau, 

 

"Chuyện đã đồng ý rồi sao có thể đổi ý được đây? Cô trốn không thoát đâu."

 

Sau khi hai người đi ra khỏi ngôi nhà đó, sau lưng đều toát mồ hôi lạnh.

 

  "Thật là đáng sợ! Bây giờ cậu đã tỉnh táo lại chưa?" Phương Di quay sang hỏi Mộng Nhi.

 

Mộng Nhi buồn bã gật đầu:

  

  “Đã tỉnh rồi.”

 

Sau khi rời thôn, bọn họ lên taxi về nhà.

 

 Phương Di hỏi Diệp Linh:

 

  " Diệp tiên nữ, câu nói cuối cùng kia của mẹ Trần Ninh là có ý gì? Chẳng lẽ Trần Ninh vẫn sẽ quấn lấy Mộng Nhi sao?"

 

Khuôn mặt nhỏ của Mộng Nhi trắng bệch nói:

 

  "Diệp tiên nữ, cầu xin cô giúp tôi, sau này tôi không muốn mơ thấy Trần Ninh nữa." 

 

Diệp Linh sắc mặt có chút nặng nề:

 

   "Việc này e là không đơn giản như vậy."

 

   "Ý của cô là gì?" Mộng Nhi hoảng sợ hỏi.

 

Diệp Linh nói:

 

    “Trong mơ cô đã đồng ý lời cầu hôn của hắn ta, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì hẳn là hôm nay hắn sẽ đưa sính lễ tới, trưa mai hắn sẽ mang theo đội ngũ đón dâu để cưới cô qua cửa."

 

    " Cái gì......" Mộng Nhi bị doạ cho sợ hãi ngồi phịch xuống ghế.

 

    "Tôi... tôi không muốn gả cậu ta." Cô nức nở thành tiếng.

 

Phương Di vội vàng nói: 

 

   "Diệp tiên nữ, cô nhất định phải cứu Mộng Nhi với. Cậu ấy còn trẻ như vậy, không thể làm vợ của người đã c.h.ế.t được."   

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/dai-su-huyen-hoc-diep-linh/chuong-27-duyen-am-tt.html.]

Diệp Linh tự tin nói: 

 

   "Yên tâm đi, tôi tự có cách của mình."

 

[ Đây là kết cục của hoa si nè. Tuy rằng đều là là phụ nữ với nhau, nhưng tôi không hề đồng tình với cô Mộng Nhi này chút nào. Trong mơ lại yêu đương với người xưa nay không hề quen biết , thậm chí còn đồng ý lời cầu hôn của người ta. Haha... chỉ có hai từ thôi: xứng đáng! ]

Truyện của nhà Bé Mỡ Bất Ổn chỉ đăng duy nhất tại MonkeyD, vui lòng không reup dưới mọi hình thức.

 

[Không thể nói như vậy được, con gái về cơ bản đều mơ thấy trai đẹp không phải sao? Ở tuổi thanh xuân phơi phới, trong mơ lại sớm chiều ở chung, ai có thể không động lòng đây? 】

 

[Lần trước tôi cũng mơ thấy một anh chàng có hình xăm rất ngầu, đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ đến anh ấy không quên được. 】

 

[Phụ nữ các người đều thích những người vừa đẹp trai vừa giàu thôi đúng không không? Trong mơ, Trần Ninh là một anh chàng đẹp trai, cô ta liền thích đến không chịu được, bây giờ phát hiện ra người ta là một anh chàng xấu xí, lập tức thay đổi thái độ. Làm sao? Người xấu không đáng có được tình yêu sao? ]

 

[Thích trai đẹp là sai sao? Chẳng lẽ lầu trên thích mấy cô xấu xí sao? 】

 

Trong lúc nhất thời, trong phòng phát sóng trực tiếp tràn ngập tiếng cãi vã.

 

Diệp Linh liếc nhìn một cái, cũng không có để ý nhiều.

 

Cô nghiêm túc nhìn hai người rồi nói:

  

 “Hai người cứ làm như lời tôi nói. Đêm nay nhất định họ sẽ đưa sính lễ tới, hai người không cần phải hoảng sợ. Sáng mai đi tìm một cửa tiệm làm vàng mã, dựa theo bộ dáng của Mộng Nhi để làm thành một người giấy." 

 

 "Chờ tới buổi tối ngày mai, dán sinh thần bát tự của Mộng Nhi lên người giấy, khi đội ngũ đón dâu đến, Phương Di sẽ đưa người giấy vào trong kiệu."

 

   "Cứ làm như vậy lễ sẽ thành."

 

   " Người giấy sẽ thay thế Mộng Nhi trở thành cô dâu của Trần Ninh, từ đây Trần Ninh sẽ cùng người giấy hạnh phúc ở bên nhau."

   

  " Như vậy là được rồi sao?" Phương Di hỏi.

   

  " Đúng, như vậy là được rồi."

 

  " Cảm giác như nó quá đơn giản đi."

 

 Diệp Linh:

   

   "Có điều bởi vì muốn đưa người giấy vào trong kiệu hoa, chuyện quan trọng cần làm trước tiên là cô phải chuẩn bị một miếng vải đen để che lại đôi mắt. Bởi vì nếu cô nhìn thấy ma quỷ, ắt hẳn sẽ sinh bệnh nặng thật lâu. Mà ngày đón dâu đó, cô sẽ nhìn thấy rất nhiều ma quỷ, dùng vải đen che lại đôi mắt sẽ giảm mức ảnh hưởng với cô nhẹ hơn một ít."

 

Nghe Diệp Linh nói, Phương Di cảm giác da đầu trở nên tê dại.

 

  " Làm thế nào cũng phải để tôi đưa người giấy vào kiệu sao?"

 

 Diệp Linh:

 

   " Đương nhiên tốt nhất vẫn là mẹ của Mộng Nhi...."

 

Mộng Nhi nói:

  

 " Mẹ tôi ở dưới quê, một chốc một lát cũng không chạy lên đây kịp, hơn nữa.... Tôi không nghĩ để bà ấy lo lắng cho tôi."

 

Cô giữ c.h.ặ.t t.a.y Phương Di:

 

  " Tiểu Di, cậu có thể giúp tớ được không? Tớ ở trong trường học, chỉ có một người bạn thân là cậu."

 

Phương Di cười khổ gật đầu:

  

  " Tớ thật sự siêu cấp sợ ma. Nhưng mà có thể làm sao bây giờ đây? Ai bảo cậu là bạn thân tốt của tớ chứ."

 

   " Cảm ơn cậu." Mộng Nhi cảm kích nói.

 

Diệp Linh:

   

   " Lúc đón dâu buổi trưa ngày mai, hai người kết nối video với tôi. Có tôi ở đây, không cần sợ."

 

   " Cảm ơn Diệp tiên nữ."

 

   " Không cần khách khí."

 

[ Thật đúng là bạn thân của người ta! Không giống bạn thân của tôi, chỉ biết dành đồ ăn với tôi. Ngưỡng mộ quá!]

 

[ Tôi cảm giác cô Mộng Nhi này thật ích kỷ. Không nghĩ để mẹ lo lắng, lại để bạn thân mạo hiểm vì mình. Thật sự quá 'trà' rồi! Chính mình chọc phải hoạ, lại để bạn thân phải trả giá cho mình.]

 

[ Cô ấy sợ ma như vậy, nhưng vẫn sát cánh bên cô, đầu tiên là theo cô về ngôi nhà cũ, ngày mai còn phải vì cô thấy ma. Sau này cô nhất định phải đối với cô ấy thật tốt đó.]

Loading...