Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Đại Phóng Dị Sắc Ở Dị Giới, Ta Giải CứuThế Giới Khỏi Âm Mưu Diệt Vong - Chương 613

Cập nhật lúc: 2024-10-16 10:58:07
Lượt xem: 12

Tô Huân và Lê Trường Xuyên lập tức căng thẳng: "Luc cô mẫu, vậy kiếp nạn này có thể vượt qua bình an không?" Lê Nhược Cẩm ngẩng đầu nhìn trời, giọng u uất: "Nếu ta biết thì sao lại không tính ra được tung tích của con bé? Kiếp nạn có vượt qua được hay không, phải xem chính bản thân con bé."

Ngọn lửa hy vọng vừa nhen nhóm trong lòng Lê Trường Xuyên lại bị dập tắt một cách vô tình. Lê Nhược Cẩm nói đúng, tu sĩ bọn họ vốn là nghịch thiên mà hành, cả đời gặp phải vô số tai ương kiếp nạn, nếu có thể tính ra được, tránh được thì chẳng phải ai cũng có thể thành tiên sao!

Bây giờ con gái mất tích, ông là cha mà muốn giúp cũng không giúp được, chỉ có thể cầu nguyện con bé ngoan ngoãn, tranh thủ, đừng để cha mẹ người đầu bạc tiễn con đầu xanh.

Lê Tinh nghe rõ mồn một cuộc trò chuyện giữa cha mẹ và bà cô, cô thật muốn nói với họ rằng cô đã không tránh khỏi kiếp nạn này, đã chết, giờ đang lơ lửng giữa không trung không xa họ.

Lê Tinh cố gắng hét lên nhưng thật đáng tiếc, giữa cô và người thân như có một bức tường trong suốt kiên cố, ngăn cách mọi âm thanh và hình ảnh.

Ngay khi Lê Tinh đang sốt ruột, một lực hút lớn truyên đến từ thắt lưng, giống như giãm phải trận pháp dịch chuyển, cả người cô nhanh chóng lùi về sau, cảnh tượng trước mắt cũng tan biến như bong bóng xà phòng. "Đừng mà a a a——!"

Trước khi hình ảnh hoàn toàn biến mất, Lê Tinh nhìn thấy bà cô nhìn chính xác về phía cô, khóe miệng nở một nụ cười nhàn nhạt.

Ý thức của Lê Tinh lại chìm vào giấc ngủ, không biết qua bao lâu, bên tai truyền đến tiếng gọi quen thuộc.

"A Tinh, A Tỉnh, tỉnh lại đi!"

Lê Tinh từ từ mở mắt, khuôn mặt ngạc nhiên của Sở Vân Dật hiện ra trước mắt cô.

"Sở Vân Dật?"

Cô không phải đã c.h.ế.t rồi sao? Sao còn có thể gặp anh?

DTV

Lê Tinh đột ngột ngồi dậy, đan điền truyền đến cơn đau quen thuộc như kiến cắn. Không đúng! Người c.h.ế.t sao có thể cảm thấy đau?

Lê Tinh muốn hỏi Sở Vân Dật rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra nhưng khi tầm mắt dừng lại trên người anh, trái tim cô lại run lên.

"Sao tóc anh lại bạc trắng thế này!" Khoe miệng Sở Vân Dat nở nụ cười, lặng lẽ nhìn cô, không nói gì. Nhưng từ biểu hiện của anh không khó đoán ra, việc cô có thể tỉnh lại lần nữa chắc chắn có liên quan đến anh.

Lê Tinh sinh ra một dự cảm không lành, giọng điệu vội vàng hỏi: "Anh đã làm gì?"

Ánh mắt Sở Vân Dật dừng lại trên cổ tay cô, sự dịu dàng trong mắt anh như sắp tràn ra ngoài.

Lê Tinh cúi đầu, chỉ thấy trên cổ tay phải của mình xuất hiện một hình xăm màu đỏ.

Hình xăm màu đỏ thẫm như m.á.u như một dấu ấn mọc ra từ da thịt, quấn quanh cổ tay cô một vòng.

Làn da già nua như cành cây khô lại trở về vẻ mịn màng như trước, dưới sự tôn lên của hình xăm, càng làm nổi bật làn da trắng nõn.

"Đây là cái gì?"

"Tam Sinh Đồng." Sở Vân Dật giơ tay trái lên, ống tay áo rộng thùng thình trượt xuống đến khuỷu tay, để lộ cánh tay, trên cổ tay anh cũng có một hình xăm giống hệt, chỉ có điều màu sắc nhạt hơn của Lê Tinh một chút.

"Em xem, anh cũng có."

Lê Tinh nhìn chằm chằm vào đôi mắt mỉm cười đích con ngươi của Sở Vân Dật, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Tam Sinh Đồng, dùng để làm gì?"

"Là một loại khế ước sinh tử, chia thành chủ khế và tòng khế, người cầm chủ khế có thể chia sẻ tuổi thọ của người cầm tòng khế"

Trong lòng Lê Tinh dâng lên sóng to gió lớn nhưng giọng điệu lại càng bình tính: "Em đoán, hình xăm màu đậm này của em là chủ khế nhỉ?"

Sở Vân Dật gật đầu: "Đúng vậy."

"Em có thể trở lại dáng vẻ trẻ trung là do hấp thụ sức sống của anh?"

"Đúng vậy."

Được lắm, chẳng trách lại biến thành thiếu bạch đầu, thật tuyệt vời! Sự tức giận của Lê Tinh liên tục tăng cao. "Nếu anh cũng c.h.ế.t thì sao?"

"Trong trường hợp bình thường, người cầm tòng khế c.h.ế.t thì không ảnh hưởng đến tuổi thọ của người cầm chủ khế nhưng bây giờ anh và em đang chia sẻ tuổi thọ của anh, nếu tuổi thọ của anh cạn kiệt, cả hai chúng ta đều sẽ chết."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/dai-phong-di-sac-o-di-gioi-ta-giai-cuuthe-gioi-khoi-am-muu-diet-vong/chuong-613.html.]

Chuong 614:

Sở Vân Dật đưa tay vỗ nhẹ lên mu bàn tay Lê Tinh, an ủi: "Nhưng em đừng sợ, có dấu ấn hình xăm này, kiếp sau, kiếp sau nữa, anh sẽ tìm thấy em, ở bên cạnh cô tiếp tục bảo vệ em."

"Em không cần anh bảo vệ"

Lê Tinh tức giận, nhìn trái nhìn phải không tìm thấy vũ khí thuận tay, dứt khoát cầm lấy gối, ném mạnh về phía Sở Vân Dật.

"Anh khốn nạn! Em vất vả lắm mới kích hoạt được Thánh Thể Tiên Thiên của anh, là để anh tu luyện cho tốt, hưởng thụ cuộc sống, chứ không phải để anh làm túi m.á.u cho eml"

Ném gối không hả giận, mắt Lê Tinh đỏ ngầu, túm lấy cổ áo Sở Vân Dật, kéo anh đến trước mặt, gào lên:

"Em không muốn cùng c.h.ế.t cùng anh, cái hình xăm ma quỷ này, tháo xuống cho eml"

Lê Tinh nói như vậy, trong mắt Sở Vân Dật lộ ra vẻ đau lòng: "A Tinh, anh đã từng hỏi qua ý kiến của em, em nói rằng nàng nguyện ý cùng anh sống cả đời, em, em thật sự lừa anh. Anh hiểu, anh chỉ là thổ dân Càn Nguyên này, không xứng với tu sĩ, em khinh anh cũng dễ hiểu..."

Khuôn mặt anh tuấn vô song bày ra vẻ đáng thương như vậy, ai nhìn vào chẳng động lòng? Lê Tinh rõ ràng biết anh đang giả bộ đáng thương nhưng trong lòng vẫn không nhịn được thắt lại, tay vô thức nới lỏng.

"Em... em không lừa anh." Lê Tinh cụp mắt xuống, lí nhí nói: "Anh rất tốt, em không chê anh."

"Chỉ là không chê thôi sao?"

"Ừm—— không phải, thích, em rất thích anh"

Ánh mắt Sở Vân Dật lập tức sáng lên, chủ động tiến lại gần hơn một chút, vui vẻ nói: "Nếu vậy, Tam Sinh Đồng làm vật đính ước của chúng ta, rất hợp."

"Không được!" Lý trí bị sắc đẹp mê hoặc của Lê Tinh đã trở lại, nhíu mày nghiêm nghị nói: "Không có gì để thương lượng, giải, nhất định phải giải!"

Sở Vân Dật cười, khuôn mặt lạnh lùng thanh tú trong nháy mắt trở nên rực rỡ như ánh nắng mùa xuân tháng ba: "Tam Sinh Đồng một khi có hiệu lực thì không thể giải, nếu em nhất định muốn giải thì g.i.ế.c anh đi."

"Anh——I"

Mũi của hai người gần như chạm vào nhau, hơi thở quấn lấy nhau, trong mắt của cả hai đều thêm chút say đắm mơ màng.

Lê Tinh thở dài, không rõ là đau lòng nhiều hơn hay oán trách nhiều hơn. "Cho dù anh chia mạng cho em, cũng chỉ kéo dài thêm vài ngày mà thôi. Anh chính là Thánh Thể Tiên Thiên, người được định sẵn thành thánh, cứ như vậy mà c.h.ế.t không rõ ràng, đáng sao!"

"Đáng!" Sở Vân Dật không chút do dự trả lời: "Kéo dài thêm một ngày thì hy vọng tìm được Giới Tâm Thạch sẽ nhiều hơn một chút."

"Nếu mãi không tìm được thì sao?"

Trong mắt Sở Vân Dật hiện lên vẻ tinh quái, hỏi ngược lại: "Không phải em nói mạng em rất tốt, đi đâu cũng có quý nhân phù trợ, gặp dữ hóa lành sao? Sao có thể không tìm được?"

Lê Tinh trừng mắt nhìn anh một cái, dáng vẻ kiều diễm khiến Sở Vân Dật bật cười: "Thật sự không tìm được cũng không sao, đường hoàng tuyền anh sẽ đi cùng em."

Lê Tinh cúi đầu, hàng mi dài như lông qua che đi quầng mắt đỏ hoe, một lúc sau mới như thì thầm nói:

"Đồ ngốc."

Việc Lê Tinh cứu Càn Nguyên dưới sự chỉ đạo của Viện trưởng lão, thông qua nhiều kênh thông tin, nhanh chóng lan truyền đến mọi ngóc ngách của đại lục.

Để báo ơn, cứu mạng Lê Tinh, toàn bộ đại lục Càn Nguyên hiện lên một làn sóng tìm kiếm Giới Tâm Thạch. Đáng tiếc là phong trào toàn dân này vẫn chưa đạt được tiến triển thực chất.

Theo thời gian trôi qua, những người tìm kiếm Giới Tâm Thạch ngày càng sốt ruột, ngày càng chán nản, những người có quan hệ mật thiết với Lê Tinh thậm chí còn xuất hiện các triệu chứng lo lắng.

Nhưng với tư cách là người trong cuộc, Lê Tinh và Sở Vân Dật lại bình tĩnh đến lạ, từ đầu đến cuối vẫn nhàn nhã sống trong Thông Thiên Tháp.

Cơ Kính Đường mỗi ngày đều đến báo cáo tiến độ với Lê Tinh, thấy dung mạo của hai người ngày càng già đi, trong lòng vừa lo lắng vừa đau đớn.

Thành Datan.

Rau trong vườn nhà họ Lý đã một tháng không hái, dưa quả đậu đỗ nhiều đến không đếm xuể, cây cối bị quả và lúa chín trĩu nặng như cung tên, dây leo thậm chí còn đè sập cả giàn.

Loading...