Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Đại Phóng Dị Sắc Ở Dị Giới, Ta Giải CứuThế Giới Khỏi Âm Mưu Diệt Vong - Chương 268

Cập nhật lúc: 2024-10-12 19:54:52
Lượt xem: 20

Chương 268:

 

 

Năng lượng thạch cao cấp, giá trị 1 triệu tinh tệ! Quân đoàn số một thật là hào phóng, đừng nói đến đội Sa Mạc Chi Châu, ngay cả Giang Nguyệt Thăng và An Tình cũng đỏ mắt.

 

 

Lê Tinh từ từ giơ tay lên, hỏi: "Chỉ huy, tôi có song nguyên linh, có thể cho tôi hai viên không?"

 

 

Mọi người: "..."

 

 

Miệng sư tử cũng không to bằng cô đâu!

 

 

Mọi người đều nghĩ Sở Anh sẽ tức giận nhưng ai ngờ bà ấy lại bật cười: "Lê Tinh, tôi đã nghe nói cô thích mặc cả, quả nhiên là trăm nghe không bằng một thấy."

 

 

Lê Tinh chớp mắt: "Chỉ huy nghe ai nói vậy? Hiệu trưởng Dương Châu sao?"

 

 

Mọi người: "..."

 

 

DTV

Còn dám nhắc đến Dương Châu trước mặt Sở Anh sao? Gấu cũng không có lá gan lớn như cô!

 

 

"Ha ha ha! Tôi cũng muốn nhưng rất tiếc không phải, tôi đã lâu không nói chuyện với ông ấy rồi."

 

 

Sở Anh không hề né tránh việc bà không được Dương Châu đáp lại, thoải mái nói: "Hai viên thì hai viên, ai bảo tôi nhìn cô thấy thuận mắt chứ!"

 

 

"Có thể đổi một viên năng lượng thạch cao cấp thành tinh thạch cấp thấp tương đương rồi đưa cho tôi không?" Sở Anh ngẩn người, bà chưa từng gặp yêu cầu như vậy, Nguyên Linh giả cao giai cần nhiều tinh thạch cấp thấp như vậy để làm gì? Đang lúc bà thắc mắc, Diệp Thanh Đình kịp thời giải vây cho Lê Tinh: "Cô Anh, cô đã thấy linh thực, thú cưng chiến đấu của A Tinh chưa?"

 

 

"Cái bông hoa xấu xí màu tím có cái miệng lớn đó sao?"

 

 

Lê Tinh bĩu môi: "Nó tên là Tuệ Tuệ!" Hoa xấu xí cái gì, Tuệ Tuệ nhà cô không hề xấu xí chút nào.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/dai-phong-di-sac-o-di-gioi-ta-giai-cuuthe-gioi-khoi-am-muu-diet-vong/chuong-268.html.]

 

Diệp Thanh Đình tiếp tục nói: "Đúng, chính là Tuệ Tuệ. Tuệ Tuệ ăn tinh thạch cấp thấp, rất háu ăn, Lê Tinh đã đổi gần hết gia sản của mình thành tinh thạch cấp thấp để nuôi nó."

 

 

"Thì ra là vậy!" Sở Anh gật đầu. "Được, tôi đồng ý với cô!"

 

 

Lê Tinh vui vẻ: "Cảm ơn chỉ huy——!"

 

 

Mọi người lại trò chuyện một lúc, lúc này nhạc nổi lên, sàn nhảy mở cửa. Là chủ nhà họ Sở, Sở Anh đương nhiên phải nhảy điệu mở màn, bà không muốn nhảy với người khác nên kéo cháu trai đi cùng.

 

 

Lâm Thải Nhi hôm nay cố tình chọn một bộ váy màu tím đậm, chính là để phù hợp với màu mắt của Sở Vân Dật. Cô ta định mời anh nhảy điệu mở màn, trở thành tâm điểm của mọi người, nào ngờ bị Sở Anh cướp mất, mà Sở Vân Dật cũng vui vẻ nhận lời mời, lúc rời đi thậm chí còn không thèm nhìn cô ta, Lâm Thải Nhi cảm thấy tiệc tối hôm nay thật không may mắn.

 

 

Lê Tinh không thích nhảy, cô nói dối rằng mình không biết nhảy, ngồi ở chỗ lười biếng. Những người khác cũng tìm được bạn nhảy phù hợp, nhảy múa trong sàn nhảy.

 

 

Tiệc có tiệc tự chọn, những người khác bận nhảy múa giao lưu, vừa khéo lại tiện cho Lê Tinh, cô quấn khăn ăn, thản nhiên ăn uống, những vị khách đi ngang qua đều nhìn cô bằng ánh mắt khác thường nhưng Lê Tinh không quan tâm.

 

 

Đang ăn vui vẻ, bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói ôn hòa:

 

 

"Tôi thấy cô nên nếm thử thịt nai nướng, nai khổng lồ mười hai sừng là nguyên liệu hiếm có, không ăn thì phí lắm." Lê Tinh ngẩng đầu lên, thấy một người đàn ông nho nhã tuấn tú đang mỉm cười nhìn cô, thấy cô nhìn lại, vẻ mặt ông ta có chút e thẹn.

 

 

"Ông là?" Lê Tinh thấy giọng nói của người này rất quen tai.

 

 

Lâm Chấp An không ngờ có người không nhận ra khuôn mặt này của mình nhưng ông ta không hề bực mình, giọng điệu ôn hòa giải thích: "Là tôi thất lễ, tự giới thiệu một chút, tôi tên là Lâm Chấp An, bình luận viên khách mời của cuộc thi quân sự lần này."

 

 

Lê Tinh bừng tỉnh, hóa ra ông ta là Lâm Chấp An, người không có tinh thần lực nhưng lại trở thành Phù văn sư thiên giai. Không trách giọng nói quen tai, chẳng phải là người bình luận giải đấu sao.

 

 

Lê Tinh dùng khăn ăn lau sạch tay đầy dầu mỡ, đưa về phía Lâm Chấp An: 'Đại nhân Lâm, hân hạnh."

 

 

Lịch sự nắm lấy bàn tay mềm mại của Lê Tinh, Lâm Chấp An nói: "Hân hạnh."

Loading...