Chạm để tắt
Chạm để tắt

Đại Nương Ta Là Đồ Tể Mổ Lợn - Chương 16

Cập nhật lúc: 2024-09-01 14:39:27
Lượt xem: 151

“Nếu không g.i.ế.c bọn chúng, bọn chúng cũng sẽ không tha cho chúng ta.” Lại có người tuyệt vọng nói nhỏ.

Đúng vậy, ác quỷ vào làng, sao có thể chỉ hại một người.

Đại nương ta đã g.i.ế.c quan binh, hơn nữa còn là ba người.

Lúc nàng cõng Thôi Đào Hoa từ sau gốc cây đi ra, hai người như vừa từ trong vũng m.á.u đi ra.

Lâm phu nhân sợ hãi đến mức lập tức bỏ chạy.

Trên mặt đại nương bị c.h.é.m một nhát sâu hoắm, thịt lật ra ngoài.

Quần áo Thôi Đào Hoa rách nát, làn da lộ ra ngoài dính đầy máu.

Tất cả mọi người đều lao đến.

“Con gái ngoan của ta, con khổ quá rồi.” Bà cô bán rau nói trong nước mắt rồi cởi áo khoác cho Thôi Đào Hoa mặc vào.

Không còn ai mắng chửi hay chế giễu thân thể trần trụi của ả ta nữa.

Thôi Đào Hoa gắt gao ôm chặt lấy lưng đại nương, trên khuôn mặt bị đánh bầm dập nở nụ cười.

Ta cố gắng kìm nén sự run rẩy, giúp đại nương xử lý vết thương, dùng dây gai khâu miệng vết thương lớn trên mặt nàng.

Bây giờ trông nàng còn đáng sợ hơn, nhưng không còn ai sợ nàng nữa.

Ân Ân và Thôi Đào Hoa đều muốn dựa vào nàng, những đứa trẻ khác trong chợ cũng vây quanh nàng.

Thì thầm nói vết sẹo đã được khâu lại trên mặt nàng, giống như một chiếc lông chim.

“Chúng ta đã g.i.ế.c binh lính của Thành vương, bọn chúng sớm muộn gì cũng sẽ biết, nhất định sẽ trả thù.” Trương Thiết Tượng triệu tập tất cả mọi người lại, nhìn đám trẻ con.

“Chết chúng ta không sợ, nhưng con cái chúng ta không thể chết…”

Cuối cùng mọi người thương lượng để đại nương dẫn theo những đứa trẻ và phụ nữ lên núi Bắc trốn, còn đàn ông thì ở lại, đối mặt với cơn thịnh nộ của Thành vương.

Đại nương không nói hai lời, tối hôm đó liền cùng với mấy bà cô khác, vác theo lương khô, giấu d.a.o mổ lợn bên hông, dẫn theo lũ trẻ rời khỏi chợ.

“Con không đi, con không phải trẻ con nữa, con muốn ở lại cùng cha!” Trương Thạch Đầu không chịu đi.

Bị cha hắn ta đá một cái: “Con ở lại cũng chỉ là đi chịu chết, cút ngay cho ta!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/dai-nuong-ta-la-do-te-mo-lon/chuong-16.html.]

“Ai nói con đi chịu chết, con c.h.ế.t cũng phải g.i.ế.c c.h.ế.t hai tên lính!” Trương Thạch Đầu bướng bỉnh nói.

Mãi đến khi Trương Thiết Tượng bị hắn ta chọc tức đến mức rơi nước mắt, hắn ta mới miễn cưỡng đi theo chúng ta.

Sau khi vào núi, tạm thời ổn định chỗ ở, ta nhờ lão lang y chăm sóc vết thương cho đại nương, sau đó nháy mắt với Trương Thạch Đầu.

Hai chúng ta quay lại thị trấn.

Chợ vắng tanh, chỉ còn lại t.h.i t.h.ể nằm la liệt.

Ta và Trương Thạch Đầu vừa khóc vừa chôn cất họ.

“Cha, nương, con nhất định sẽ báo thù cho hai người!” Trương Thạch Đầu quỳ trước một nấm mộ, dập đầu bốn cái.

Sau đó, ta và Trương Thạch Đầu giả làm ăn mày trong thị trấn, gặp binh lính đi một mình, Thạch Đầu dùng gậy đánh ngất xỉu, sau đó ta dùng kim châm đ.â.m vào đầu, để bọn chúng c.h.ế.t mà không kịp kêu la.

Không ai ngờ rằng, lúc cả thành cầu xin tha mạng, hai đứa trẻ vị thành niên, lại có dũng khí ra tay g.i.ế.c quan binh.

Cùng lúc đó, một đội quan binh triều đình tiến vào thành.

Họ giao chiến với Thành vương, ta và Thạch Đầu mừng rỡ, hắn ta gia nhập quân đội.

Còn ta thì đi theo đội quan binh kia, họ có người bị thương, ta lập tức tiến lên chữa trị.

Ta không ngờ trong đội ngũ, lại gặp được người quen, Lâm công tử.

Hóa ra là hắn ta giả vờ đầu hàng Thành vương, sau đó nhân cơ hội ra khỏi thành, đi cầu cứu quân đội triều đình.

Hắn ta mắt đỏ hoe gọi ta “Giang cô nương”, nhưng ta không đáp lại hắn ta, mà giả vờ như không quen biết, cúi đầu băng bó cho binh lính.

Rất nhanh, Thành vương và đám thuộc hạ của hắn ta, đều bị tiêu diệt sạch sẽ.

Huyện lệnh mở cổng thành năm xưa cũng bị ngũ mã phanh thây.

Lâm công tử ra khỏi thành cầu cứu, trở thành anh hùng trong lòng người dân trong thành.

Nhà nhà đều ca ngợi hắn ta, chỉ có những người còn sống sót ở chợ chúng ta là im lặng không nói gì.

Lâm công tử là ân nhân của cả thành, nhưng Lâm phu nhân kia là kẻ thù của chúng ta!

Nghe nói, Lâm phu nhân từ ngày hoảng hốt bỏ chạy khỏi chỗ chúng ta, liền trốn đông núp tây, gặp phải lưu manh bị cướp sạch, còn bị đánh vào đầu, hôn mê bất tỉnh.

Loading...