Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

ĐẠI NƯƠNG CỦA TA - 13

Cập nhật lúc: 2024-09-03 20:32:07
Lượt xem: 1,675

12

 

Người đó chính là  Lâm phu nhân!

 

Bà ta trốn tránh khắp nơi trong thị trấn, nhưng cuối cùng vẫn bị ba tên lính kia phát hiện. Mặc dù đã có tuổi nhưng bà vẫn còn vài phần nhan sắc, khiến mấy tên cầm thú đó muốn dùng vũ lực cưỡng bức bà.

 

Trong cơn hoảng loạn, bà ta nói rằng mình biết một cô gái nhỏ xinh đẹp như tiên...

 

"Quán thịt nhà Tưởng gia ở ngay phía trước, nhà cô ấy không chỉ có cô con gái đẹp, mà còn có chút gia sản, biết đâu lại giấu được không ít lương thực!"

 

Lão Trương bán kẹo đang ở cổng làng nghe vậy, sợ hãi đến run rẩy, vứt cả quang gánh, chạy thẳng đến nhà ta.

 

Ban đầu, ba tên lính không để ý đến ông lão, cứ tưởng ông sợ quá nên bỏ chạy.

 

"Bắt lão già đó lại! Chắc chắn là lão định đi báo tin cho Tưởng gia!" Không ngờ, Lâm phu nhân lập tức hét lên.

 

Nghe vậy, một tên lính lao tới, đá lão Trương ngã xuống đất. Dù đau đớn, lão vẫn cố gắng ngẩng đầu lên hét lớn: "Con ơi, mau chạy đi!"

 

Một tên lính khác chửi bới, rút d.a.o ra, c.h.é.m thẳng vào đầu lão.

 

"Ông ơi!" Yên Nhi từ sau cánh cửa lao ra, che chắn trước lão Trương.

 

Cha mẹ cô bé mất sớm, từ nhỏ cô bé đã sống nương tựa vào ông nội, giờ đây khuôn mặt đầy nước mắt, toàn thân run rẩy nhưng không chịu rời đi.

 

"Ồ! Cô bé này trông cũng không tệ đâu!"

 

Ba tên lính nhìn thấy Yên Nhi, ánh mắt lộ ra tia dâm đãng, tiến tới định kéo cô bé đi.

 

Toàn bộ người trong chợ đều nghe thấy tiếng động. Ta siết chặt nắm tay, quay người định lấy kim bạc, nhưng ngay lập tức bị đại nương đẩy vào trong nhà, rồi khóa cửa lại.

 

"Chúng không phải là đám côn đồ, g.i.ế.c chúng thì ta cũng chết! Con ra ngoài cũng chỉ để chịu c.h.ế.t thôi!" Đại nương cắn chặt răng, mắt đỏ hoe.

 

Nhưng bà lại cầm d.a.o mổ lợn, chuẩn bị lao ra ngoài.

 

Ngay lúc đó, một bàn tay mềm mại trắng nõn giữ lấy tay áo bà.

 

Là Thôi Đào Hoa, cô ta ngăn đại nương lại, rồi uốn éo thân mình bước về phía ba tên lính.

 

Ba tên lính vừa nhìn thấy, không ngờ ở cái chợ nhỏ này lại có một yêu tinh quyến rũ đến vậy, đôi mắt chúng sáng rực lên.

 

"Ba vị đại gia, để thiếp hầu hạ các ngài nhé, bỏ qua cho con nhóc non nớt kia đi, nó chẳng có gì vui đâu."

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
🍊 Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

Thôi Đào Hoa nháy mắt đầy tình tứ.

 

"Được, được, ta đồng ý! Chỉ cần nàng có thể thỏa mãn chúng ta, thì sẽ tha cho con bé đó."

 

Tên lính cười dâm đãng, vòng tay ôm lấy eo Thôi Đào Hoa, kéo cô ta ra sau gốc cây.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/dai-nuong-cua-ta/13.html.]

Thôi Đào Hoa liếc mắt ra hiệu cho Yên Nhi đang sợ hãi tột độ, rồi mắng: "Còn không mau chạy về nhà!"

 

Nhìn bóng lưng của cô ta, tất cả mọi người đều im lặng, vài người phụ nữ quay đi, khóc nức nở.

 

Ban đầu, sau gốc cây vẫn còn vang lên tiếng cười khúc khích của Thôi Đào Hoa, sau đó là tiếng cô ta cầu xin đau đớn, rồi nhanh chóng chuyển thành tiếng chửi rủa, tiếp theo là tiếng hét thê lương.

 

Tất cả những người có mặt đều run rẩy, mặt mày tái mét.

 

"Ta phải g.i.ế.c ba con súc sinh này!" Đại nương không thể chịu đựng được nữa, cầm d.a.o lao tới.

 

"Đừng mà, Tưởng đại tẩu, đó là quan binh đấy!"

 

"Chúng tôi không dám động vào đâu..." Có người khuyên can.

 

"Không g.i.ế.c chúng, chúng cũng không tha cho chúng ta." Lại có người tuyệt vọng nói khẽ.

 

Đúng vậy, ác quỷ đã vào làng, làm sao có thể chỉ hại một người.

 

Đại nương đã g.i.ế.c ba tên lính, và mang theo Thôi Đào Hoa bước ra từ sau gốc cây, cả hai người như vừa bước ra từ một vũng máu.

 

Lâm Phu nhân sợ hãi đến mức bỏ chạy ngay lập tức.

 

Mặt đại nương bị c.h.é.m một vết sâu, thịt lật ra ngoài.

 

Thôi Đào Hoa thì áo quần rách rưới, da thịt lộ ra ngoài đều dính máu.

 

Mọi người xúm lại.

 

"Con gái ngoan, con đã chịu khổ rồi." Bà thím bán rau vừa khóc vừa cởi áo ngoài khoác lên người Thôi Đào Hoa.

 

Không ai còn buông lời mắng chửi hay chế giễu cô ta nữa.

 

Thôi Đào Hoa bám chặt vào lưng đại nương, khuôn mặt bầm tím nở một nụ cười.

 

Ta cố nén run rẩy, giúp đại nương xử lý vết thương, dùng chỉ vỏ dâu để khâu lại vết rách lớn trên mặt bà.

 

Giờ đây, trông bà càng đáng sợ hơn, nhưng không ai còn sợ hãi bà nữa.

 

Yên Nhi và Thôi Đào Hoa đều muốn bám chặt lấy bà, lũ trẻ khác trong chợ cũng xúm lại bên bà.

 

Chúng thì thầm nói rằng vết khâu trên mặt bà trông giống như một chiếc lông chim.

 

13

 

"Chúng ta đã g.i.ế.c binh lính của Thành Vương, sớm muộn gì chúng cũng sẽ biết, rồi chắc chắn sẽ báo thù." Trương thợ rèn tập hợp mọi người lại, nhìn những đứa trẻ trong các gia đình.

 

"Chết thì ta không sợ, nhưng con cái của chúng ta không thể c.h.ế.t được..."

 

Loading...