Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Dải ngân hà không đục không trong - Chương 9

Cập nhật lúc: 2024-08-19 16:13:44
Lượt xem: 87

Châu Nghiễn bỗng cảm thấy món quà trong tay như nóng bừng lên.

Anh hạ giọng: “Không phải bạn gái, mà là người thân rất quan trọng.”

Sau khi chia tay, Giang Nhược không gặp anh, cũng không chịu nghe điện thoại.

Tối ba mươi Tết, dưới sự nài nỉ của Lâm Vi, Châu Nghiễn dẫn cô ta lên du thuyền.

Trên thuyền thật náo nhiệt, nhưng Châu Nghiễn không thích những nơi như vậy, anh cúi đầu chán nản lướt điện thoại và nhìn thấy dòng trạng thái của Giang Nhược trên vòng bạn bè:

[Cảm ơn, năm mới này có hương vị của bánh chẻo.]

Trên bàn có một đĩa bánh chẻo, Châu Nghiễn đếm, chỉ có năm cái.

Sao lại ăn ít thế này? Châu Nghiễn nhớ lại lần cuối gặp Giang Nhược dưới nhà, cô đã gầy đi rất nhiều, trông như chỉ cần một cơn gió cũng có thể thổi bay cô.

Ngay từ khi mới quen, Châu Nghiễn đã nhận thấy cô tuy xinh đẹp nhưng lại rất gầy, lại còn kén ăn.

Châu Nghiễn đã lật qua rất nhiều sách nấu ăn, mỗi ngày đổi món cho cô, sau một hai năm, cuối cùng mặt Giang Nhược cũng có chút da thịt.

Trong lòng Châu Nghiễn cảm thấy vừa giận, lại vừa rối ren.

Cô đã trưởng thành rồi, sao vẫn không biết tự chăm sóc mình chứ?

Trong cơn bực tức, Châu Nghiễn lập tức gọi điện cho Giang Nhược, định dạy bảo cô một trận.

Giang Nhược không nghe máy.

Anh nhắn tin cô cũng không trả lời.

Châu Nghiễn tự nhận mình nóng tính, nhưng chưa bao giờ nổi giận với Giang Nhược, thế mà giờ anh hận không thể lao đến hỏi cô vì sao lại như vậy.

Dù đã chia tay, nhưng tình cảm mấy năm qua chẳng lẽ là giả sao?

Vẫn có thể làm người thân, làm bạn mà, phải không?

Trái tim Giang Nhược đúng là sắt đá.

Tiếng đếm ngược chào năm mới vang đến, pháo hoa bắt đầu được b.ắ.n lên.

Lâm Vi và hai người nước ngoài đang chơi đùa vui vẻ.

Châu Nghiễn lại nghĩ đến Giang Nhược.

Thuyền cập bến.

Anh không kìm được, nhắn tin:

[Nhược Nhược, chúc mừng năm mới.]

Một lúc sau, anh nhắn tiếp:

[Sinh nhật vui vẻ.]

Không có hồi đáp.

Một cảm giác bất an lướt qua trong lòng Châu Nghiễn.

Vì vậy, khi Lâm Vi nâng ly đến gần, Châu Nghiễn đã đẩy cô ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/dai-ngan-ha-khong-duc-khong-trong/chuong-9.html.]

“Anh có việc, phải về công ty xử lý một chút.”

Anh lái xe nhanh nhất có thể đến khu chung cư nơi Giang Nhược ở.

Anh gõ cửa rất lâu nhưng không ai trả lời, trái lại cửa nhà đối diện mở ra, một thanh niên lạ mặt thò đầu ra hỏi: “Anh tìm chị Nhược Nhược à? Anh là bạn trai của chị ấy sao?”

Châu Nghiễn gật đầu, cau mày nhìn người đàn ông, muốn biết anh ta có quan hệ gì với Giang Nhược, sao lại thân thiết gọi cô là “Nhược Nhược”.

Cậu trai lắc đầu: “Chị ấy vừa đi, nói là về quê, dạo này sẽ không quay lại.”

Châu Nghiễn không tin, nghi ngờ người này và Giang Nhược cấu kết để lừa anh.

Anh ngồi suốt đêm trên chiếc ghế dài dưới lầu, dưới chân đầy đầu lọc thuốc lá.

Đến sáng cũng không thấy Giang Nhược trở về.

Lâm Vi gọi cho anh vô số cuộc, nhưng đều bị anh tức giận tắt máy.

Không ngủ không nghỉ qua một ngày một đêm, Châu Nghiễn có thể chắc chắn rằng, Giang Nhược thực sự đang trốn tránh anh.

Ngày thứ bảy, Châu Nghiễn nhận được cuộc gọi từ đồn cảnh sát, nói rằng họ đã vớt được một t.h.i t.h.ể phụ nữ ở bờ biển.

“Chúng tôi điều tra thấy cô Giang Nhược không có người thân khác, nếu tiện thì anh có thể đến nhận diện không?”

Châu Nghiễn cầm điện thoại chững lại: “Anh nói ai?”

“Giang Nhược.”

“Nói linh tinh gì đấy, có tin tôi g.i.ế.t c.h.ế.t anh không?”

Đối phương vẫn giữ giọng điềm tĩnh: “Xin anh hợp tác, tranh thủ đến một chuyến.”

Một sợi thần kinh trong đầu anh bỗng nhiên đứt phựt.

Thậm chí không kịp thay dép, Châu Nghiễn vội vã chộp lấy chìa khóa xe và lao ra ngoài.

Trên đường đi, anh nghĩ, lát nữa nhất định phải c.h.ử.i cho bọn họ một trận tơi bời.

Dám nguyền rủa Giang Nhược, họ không muốn sống nữa à.

Rõ ràng là không tin, nhưng khi đến nhà x.á.c, Châu Nghiễn run lên, không dám kéo tấm vải trắng lên.

Pháp y bên cạnh nói:

“T.h.i t.h.ể ngâm trong nước khá lâu, có thể trông hơi đáng s.ợ, qua kiểm tra kỹ thuật của chúng tôi, xác định đó chính là cô Giang Nhược.”

“Phải rồi, chúng tôi còn tìm thấy một lá thư tuyệt mệnh trên người cô ấy, anh có muốn xem không?”

Châu Nghiễn ngẩn ngơ nhận tờ giấy được niêm phong kỹ lưỡng.

Nét chữ thanh tú, sạch sẽ, đúng là của Giang Nhược.

Tay Châu Nghiễn không ngừng run rẩy, nhưng mắt vẫn dán chặt vào nội dung trên giấy:

Thiết Mộc Lan

[Chắc là tôi được vớt lên rồi đúng không? Trước tiên tôi xin lỗi đã làm phiền mọi người. Bộ dạng của tôi bây giờ chắc hẳn đã làm mọi người hoảng sợ, thật sự xin lỗi. Mọi người đã vất vả rồi.]

[Tôi là Giang Nhược, là người Hải Thị, mong là mọi người không cho ai biết về bộ dạng hiện tại của tôi, đây coi như là lời thỉnh cẩu nhỏ bé cuối cùng của tôi, cảm ơn mọi người.]

Pháp y thở dài một tiếng: “Cô Giang Nhược là t.ự s.á.t, xin nén đau thương.”

Loading...