Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Đại mạo hiểm - ✅8 (END)

Cập nhật lúc: 2024-09-05 21:57:13
Lượt xem: 2,074

21

 

Lúc chạy tới, cách cửa tôi bất ngờ nghe được giọng của Đoạn Tiêu: “Phó Tư Châu, cậu sợ tôi như vậy à?”

 

Phó Tư Châu như là đang dung túng cho kẻ ngốc: “Cậu nói cái gì thì là cái đó.”

 

“Tôi thấy cậu đăng bài làm sáng tỏ rồi.” Đoạn Tiêu không để ý chuyện anh nói qua quýt, dạt dào hứng thú: “Đăng nhanh như vậy, rõ ràng là đã chuẩn bị chứng cứ từ lâu. Nhưng vì sao?”

 

Hắn cười khẽ một tiếng: "Bởi vì cậu sợ tôi làm sáng tỏ.”

 

Xuyên qua một cái cửa sổ thủy tinh hẹp, tôi nhìn thấy cây bút điện tử trong tay Phó Tư Châu rơi xuống đất.

 

Anh không nói một lời.

 

Vẻ mặt Đoạn Tiêu càng thêm kiêu ngạo.

 

“Cậu sợ tôi làm sáng tỏ, đoạt công của cậu, sau đó Nguyên Nguyên cảm động, tro tàn lại cháy với tôi. Nếu tôi đoán không sai thì đến bây giờ Nguyên Nguyên cũng chưa từng nói thích cậu đúng không?”

 

Phó Tư Châu phục hồi tinh thần, nhặt bút lên.

 

Trên mặt nhìn không rõ cảm xúc: “Nói xong rồi? Cửa ở bên kia, không tiễn.”

 

Đoạn Tiêu như không nghe thấy, giọng nói như cảm khái như khoe khoang: “Tôi hiểu cô ấy hơn cậu, cô ấy không có khả năng thích cậu nhanh như vậy. Cho dù ở cùng một chỗ với cậu, cũng là bởi vì hai người đã ngủ với nhau mà thôi. Cưỡng cầu sẽ không có ý nghĩa, Phó Tư Châu, buông tha Nguyên Nguyên đi.”

 

Người đàn ông đáng c.h.ế.t này...

 

Tôi tìm được một cái chậu ở phòng chứa đồ bên cạnh, đi vào nhà vệ sinh hứng nửa chậu nước trực tiếp đẩy cửa đi vào.

 

“Nguyên Nguyên...” Đoạn Tiêu thu lại vẻ mặt ngông cuồng, có chút khẩn trương gọi tên tôi.

 

Tôi không lập tức nhìn về phía Phó Tư Châu, mà bưng chậu nước trước mặt Đoạn Tiêu.

 

Đoạn Tiêu, cúi đầu nhìn chậu nước. Mặt mày hắn có vài phần sung sướng ngoài ý muốn.

 

“Anh...” Tôi ngắt lời hắn: "Cúi đầu xuống.”

 

Đoạn Tiêu làm theo.

 

“Thấy rõ chưa?”

 

Tôi đột nhiên buông tay, chậu nước rơi xuống đất.

 

Đoạn Tiêu tránh không kịp, bị ướt ống quần.

 

“Tôi cho rằng nhà anh nghèo đến mức không mua nổi một cái gương, cho nên tốt bụng mang cho anh một chậu nước để anh nhìn cho rõ sắc mặt của mình.”

 

Tôi quả thực muốn tức nổ tung, công kích rầm rầm: "Lý do gì tôi không có khả năng nhanh thích Phó Tư Châu vậy? Ý của anh là tôi phải thủ tiết cho anh một năm mới có thể đi thích người khác đúng không? Anh ấy đẹp trai hơn anh, chung thủy hơn anh, cái gì cũng mạnh hơn anh. Anh ấy không vì người khác mà bỏ tôi ở lại, bật nhạc cho tôi nghe vào lúc nữa đêm.”

 

Đoạn Tiêu mím chặt môi, u ám nhìn tôi: "Chỉ vì nụ hôn ba phút đó mà em lập tức bỏ rơi anh, có công bằng với anh không?"

 

Tôi: "...”

 

Thì ra là nghe không hiểu tiếng người.

 

Tôi thở ra một hơi thật sâu để bình phục tâm trạng, giả vờ cười với Đoạn Tiêu: “Nếu anh cảm thấy anh bị đối xử không công bằng thì có thể đi kiện tôi.”

 

Hắn còn muốn nói gì nữa thì Chủ tịch câu lạc bộ xuất hiện và cắt ngang bài phát biểu đầy lo lắng của hắn.

 

Chủ nhiệm câu lạc bộ vẻ mặt nghiêm túc: “Chuyện của cậu và Thẩm Anh đã lên men trên mạng, ảnh hưởng rất lớn đến trường học. Nhà trường sẽ lập tức cho người tới tìm cậu, xử phạt hai người hẳn là không nhỏ...”

 

Đoạn Tiêu vẫn bướng bỉnh nhìn tôi chằm chằm, dường như còn muốn nói gì đó.

 

Tôi nhịn sự kích động vui sướng khi thấy hắn gặp họa trước mặt xuống, vội vàng níu lấy Phó Tư Châu đã trầm mặc hồi lâu rời đi.

 

22

 

Bờ hồ yên tĩnh và thời tiết nhiều mây khiến hôm nay dễ bốc đồng hơn mọi khi.

 

Tôi tỏ vẻ ngưng trọng, không nói gì với Phó Tư Châu.

 

Tôi đang phân vân nên giải thích hay tỏ tình trước.

 

Nhưng lại nghe được lời xin lỗi của anh: “Một phần nguyên nhân đúng là vì anh lo lắng em và Đoạn Tiêu sẽ quay lại với nhau. Nhưng mục đích ban đầu đúng là muốn tránh cho em bị dư luận công kích.”

 

Tôi thở dài.

 

Nâng mặt anh lên, bốn mắt nhìn nhau.

 

“Phó Tư Châu, anh không cần cẩn thận như vậy. Cho dù là nguyên nhân đầu tiên, anh cũng không cần xin lỗi. Bởi vì em thích anh, chuyện này chỉ khiến em cảm thấy anh thật đáng yêu.”

 

Anh dừng lại, vài giây sau khẽ cười một tiếng: “Không ngờ sớm hơn nửa năm.”

 

Tôi "Ừm", nhưng mà khoan: "Cái gì nửa năm?"

 

Phó Tư Châu nhìn về phía hồ nước nhân tạo, ánh mắt có chút xa vời: “Tôi chuẩn bị chờ em thích anh trong vòng nửa năm. Đương nhiên, anh cũng từng nghĩ qua, có thể em sẽ mãi không thích anh. Nhưng anh luôn luôn lạc quan. Anh nghĩ, chỉ cần anh đối với em đủ tốt, tốt hơn tất cả mọi người, ít nhất em cũng sẽ không thích người khác.”

 

Anh nhẹ giọng nói: "Có lẽ em sẽ nguyện ý tiếp tục ở bên anh.”

 

Phó Tư Châu luôn luôn được xem là đứa con của trời, thế mà có thể thản nhiên dùng sắc mặt không cảm xúc nói ra những lời hèn mọn đến như vậy.

 

Khó chịu nhiều hơn cảm động. Tôi vùi vào trong lòng anh, thấp giọng nức nở: “Phó Tư Châu, anh là kẻ yêu đương mù quáng sao?”

 

Anh ôm lấy tôi, nhẹ xoa gáy tôi, giọng nói lười nhác: “Anh là kẻ yêu đương mù quáng.”

 

Tôi lại ôm anh thật chặt, mang theo giọng mũi nhẹ nhàng sửa lại: “Không thể. Anh hẳn là nên đặt mình lên hàng đầu, không thể đánh mất chính mình.”

 

Giọng Phó Tư Châu hơi cao, cười khẽ: “Đây là chuyện không có cách nào hoá giải.”

 

Anh nói với giọng đày tự ti: “Nếu như cái này có thể khống chế, anh đã hết thích em từ lâu rồi.”

 

Trong những ngày tình cảm giữa tôi và Đoạn Tiêu phát triển không ngừng, không xuất hiện rạn nứt. Tình yêu đơn phương của Phó Tư Châu không bao giờ được đưa ra ánh sáng. Đó là bóng đêm vô tận không có điểm cuối.

 

Từ khó chịu đến c.h.ế.t lặng, đám mây tích tụ không biết tiêu tán từ lúc nào, ánh sáng loang lổ rơi vào đầu vai anh. Tôi trịnh trọng nói choânh biết: “Sau này anh sẽ có em ở bên.”

 

Dù tương lai của chúng tôi còn xa vời, không biết được những khó khăn, trở ngại. Tôi vẫn sẽ cùng anh dấn thân trên con đường này mà không chút do dự, sẽ không tiếc công sức để vượt qua mọi trở ngại.

 

Phó Tư Châu cười dịu dàng: “Đúng vậy.”

 

Anh ra hiệu cho tôi nhìn ánh mặt trời đã xua tan lớp mây cuối cùng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/dai-mao-hiem/8-end.html.]

 

“Em nhìn xem.”

 

“Trời sáng rồi.”

 

(--END--)

 

-----------

 

“MẸ CHỒNG” HỢM HĨNH

 

Tác giả: 海的鸽子

Nguồn: Zhihu

Raw: Thanh Tiếu Quân

Editor: Nhuquynh Le

Beta: Nhân Trí

 

-----

 

Mẹ bạn trai chê nhà tôi nghèo, không có hộ khẩu ở thành phố S, không mua nổi nhà nên muốn chúng tôi chia tay.

 

Thế nhưng, tôi nhìn tòa nhà mẹ anh ta cho tôi xem......

 

Tòa nhà này chính là bất động sản đang được gia đình tôi đầu tư khai thác.

 

01

 

Tôi và Loan Thiệu yêu nhau được một năm, cuối cùng cũng được dẫn về ra mắt phụ huynh.

 

Trước khi đi, bố mẹ dặn dò tôi nhất định phải tỏ ra chu đáo lịch sự, còn mua cho tôi sâm khô và đông trùng hạ thảo loại tốt nhất, một hộp trà và hai bình rượu Mao Đài thật lớn làm quà.

 

Để làm cho mẹ anh ta có thiện cảm với tôi, mẹ tôi còn đặc biệt mua cho tôi một chiếc túi xách Hermes màu cam làm quà gặp mặt. Tôi tràn đầy tự tin, cho rằng mẹ anh ta nhất định sẽ rất thích mình.

 

Nhưng tôi nằm mơ cũng không ngờ tới, mẹ của Loan Thiệu bắt đầu nhăn mặt khó chịu từ lúc tôi bước vào cửa. Tôi ở cửa cung kính chào dì, mẹ anh ta cũng chỉ liếc mắt nhìn tôi một cái rồi không nói gì, đi thẳng vào nhà.

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

 

Tôi có chút xấu hổ nhìn sang phía Loan Thiệu, Loan Thiệu ngượng ngùng cười với tôi rồi kéo tôi vào.

 

Vào trong nhà, tôi đặt hộp quà xuống, định vào bếp giúp mẹ anh ta dọn dẹp một chút. Trên bàn ăn mới bầy có ba món: một đĩa rau cần xào, một đĩa rau chân vịt trộn, một bát canh thịt viên. Tôi lại nghĩ chắc mẹ anh ta còn chưa làm xong những món ăn còn lại.

 

Nhưng mẹ anh ta cụp mắt nói: “Ăn cơm trước đi đã.”

 

Lúc đó tôi mới nhận ra, là tôi tự mình đa tình rồi!

Lần đầu tiên tới cửa mà được đón tiếp bằng hai món chay một món canh, xem ra là mẹ Loan Thiệu thật sự không thích tôi rồi. Nhưng tôi tự hỏi vì sao?

 

Về dung mạo, tôi cũng xinh đẹp ưa nhìn, người theo đuổi tôi cũng không ít. Loan Thiệu theo đuổi tôi mãi cả năm tôi mới đồng ý ở bên anh ta.

 

Về trình độ học vấn, tôi tốt nghiệp trường đại học top đầu trong nước, Loan Thiệu chỉ ở top 2.

 

Về gia cảnh, cha mẹ tôi còn đủ cả hai, gia đình Loan Thiệu là mẹ đơn thân nuôi con.

 

Tôi không biết tại sao mẹ anh ta lại ghét tôi đến thế. Nhưng tôi vẫn muốn tranh thủ một chút, tôi dùng hai tay cầm lấy túi Hermes đưa qua mỉm cười nói: “Dì à, lần đầu tiên gặp mặt cháu cũng không biết dì thích cái gì, đây là túi xách cháu mua tặng dì.”

 

Gò má gầy khô của mẹ Loan Thiệu giật giật, khóe miệng nhếch xuống tạo thành một độ cong châm chọc. Bà ta cũng chẳng thèm đưa tay ra, giọng điệu mỉa mai: “Ha ha, Tiểu Thẩm à, bình thường tôi không mang túi LV thì là Chanel, không bao giờ mang loại túi hàng nhái như thế này.”

 

Tôi sửng sốt nhìn logo Hermes chiếc túi trong tay, nhất thời không biết là tôi vừa nghe nhầm hay là mẹ anh ta nói sai.

 

Loan Thiệu ở bên kia cũng không hiểu lắm về túi xách, nhưng cố gắng hòa giải nói: “Đúng đó, mẹ anh trước giờ không bao giờ đeo túi xách giá dưới một vạn, tuy nhiên đây cũng là thành ý của em, Thẩm Giai, em cứ để đó trước đi, chúng ta ăn cơm trước đã.”

 

Tôi lặng lẽ đặt túi xuống, cầm đũa lên.

 

“Tiểu Thẩm này”

 

Ngay lúc tôi còn đang chưa hết xấu hổ, mẹ Loan Thiệu lên tiếng: “Nhà của cháu ở đâu vậy?”

 

Tôi đặt đũa xuống nói: “Dì à, nhà cháu bây giờ đang ở thành phố T.”

 

Công việc kinh doanh của bố tôi gần đây phát triển mở rộng đến thị trường thành phố T. Ông thấy việc đi đi lại lại giữa hai thành phố quá phiền phức nên cả nhà chúng tôi mới dọn qua đó. Dù sao thì nhà tôi cũng có nhà ở khắp nơi nên việc này chỉ là vấn đề di chuyển từ thành phố này đến thành phố khác mà thôi.

 

Mẹ anh ta dùng ngón tay gõ gõ lên mặt bàn, tiếp tục hỏi: “Vậy cháu không có hộ khẩu thành phố S đúng không?”

 

Tôi gật đầu.

 

Tôi thực sự không có hộ khẩu ở thành phố S. Và tôi cũng không có ý định ở lại đây, bởi vì tôi còn phải trở về thừa kế công ty bất động sản của bố tôi.

 

Mẹ Loan Thiệu nhíu mày càng sâu, cảm giác có thể kẹp c..hết cả con ruồi.

 

“Vậy sao cháu mua nổi nhà ở thành phố S được? Dì nghe nói bây giờ cháu còn đang đi thực tập, một tháng chỉ kiếm được tám ngàn, như thế có mất mười năm tiền lương cũng không mua nổi một cái toilet ở thành phố S.”

 

Tôi nghe mẹ anh ta nói vậy bèn liếc mắt nhìn bốn phía xung quanh căn nhà Loan Thiệu. Đó là một căn hộ nhỏ, chắc chỉ hai ba mươi mét vuông, thậm chí ngay cả một phòng khách tử tế cũng không có, chúng tôi phải dùng bữa cơm ngay trên bàn nước ở phòng khách.

 

Nhà vệ sinh lại càng nhỏ muốn c..hết, vòi sen và bồn cầu ở cùng một chỗ, mọi người phải đứng trên bồn cầu để tắm. Tất cả diện tích căn nhà cộng lại thậm chí còn không bằng nổi phòng vệ sinh của nhà tôi.

 

Mẹ Loan Thiệu thấy tôi nhìn xung quanh, tự hào nói: “Nhà chúng ta đây chính là ở trong khu phố cổ, dù chỉ có 30 mét vuông nhưng cũng có giá hơn ba triệu. Nếu cháu không thể có mấy triệu thì đừng nghĩ tới việc mua nổi nhà ở đây. Lúc trước có người giới thiệu cho con trai dì một đối tượng khác, người ta còn mua được nhà ở thành phố Thịnh Cảnh, căn hộ tám mươi mét vuông có ba phòng ngủ một phòng khách!”

 

Bà ta lấy ra một tờ rơi quảng cáo ở bên cạnh, chỉ chỉ vào tòa nhà phía trên bản đồ bất động sản: “Đây là một nơi mới khai trương rất có khả năng phát triển, giá khởi điểm là 100.000 một mét vuông. Tiểu Thẩm, bố mẹ cháu có thể hỗ trợ cháu và Loan Thiệu mua nhà ở đây không?”

 

Bà ta hất cằm, giọng điệu khinh thường đưa tờ rơi quảng cáo cho tôi.

 

Tôi nhận lấy tờ quảng cáo, cau mày nhìn phần thông tin quảng cáo phía trên.

 

Nhìn quen quá.

 

Cmn......

 

Đây không phải tòa nhà do bố tôi đầu tư khai thác sao?

 

Mẹ Loan Thiệu nhai cần tây trong miệng rồn rột, lên tiếng: “Loan Thiệu nhà chúng ta có điều kiện tốt, các cô gái thích nó cũng nhiều, chuyện của hai đứa ta nghĩ cũng chưa cần gấp gáp. Tiểu Thẩm à, cái túi này cháu mang về cho mẹ cháu đi.”

 

……

 

Tôi mở miệng nhìn Loan Thiệu, người này một câu cũng không nói, vùi đầu chăm chú dùng bữa.

 

Tôi thật sự không biết phải nói gì, trước đây tôi chưa từng gặp qua loại chuyện như thế này, mọi chuyện hôm nay đều quá mức mơ hồ làm tôi không thể thốt lên lời.

 

Tôi nên nói cái gì bây giờ? Chả nhẽ nói cái túi này, cộng thêm tiền thuế nhập khẩu hơn ba mươi vạn, có thể mua mười mấy cái túi của dì à?

 

Nhìn Loan Thiệu vẫn ngơ ngác không phát hiện ra vấn đề, cuối cùng tôi chỉ có thể đứng lên trong ánh mắt tiễn khách của mẹ anh ta, nhẹ giọng nói: “Được rồi dì, cháu hiểu rồi.”

-----

Đọc full tại Monkeyd

Loading...