Đại Lão Trừ Tà Vả Mặt Em Gái Trà Xanh - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-07-07 14:30:18
Lượt xem: 2,376

"À, hôm nay cố ý đưa chị gái đến tham gia chương trình, là chuẩn bị cho chị gái ra mắt sao? Em ủng hộ!"

 

Phạm Tử Hân lướt rất lâu, cuối cùng cũng nhìn thấy một chủ đề hot search vừa mới giảm nhiệt độ.

 

"Phạm Tử Hân quê mùa."

 

Cô ta lập tức tức đến c.h.ế.t đi sống lại, quay đầu trừng mắt nhìn tôi. Tôi nhướng mày, cũng nhìn cô ta.

 

Dưới ánh mắt của tôi, cô ta bại trận, vô thức lùi lại một bước: "Đừng vội đắc ý. Cơ hội của tôi không chỉ có một cái này."

 

13

 

Ngày hôm sau, tôi vừa mới làm xong hộ khẩu và căn cước công dân trở về.

 

Phạm Tử Hân đắc ý dào dạt gọi tôi lán lại ở phòng khách: "Này, nói cho cô biết, hôm nay Nghiệp Thành hỏi tôi xin số điện thoại nhà rồi."

 

"Tôi đã biết ngay, anh ấy nhất định sẽ thích tôi."

 

Phía sau cô ta nhỏ giọng lẩm bẩm: "Buộc nhiều dây tơ hồng như vậy, nhất định sẽ có cái dùng được!"

 

Tôi: Khó trách vận khí trên người cô ta lại xấu như vậy.

 

"Này. Cô có nghe thấy tôi nói gì không?"

 

Mùi nước hoa trên người cô ta xộc lên khiến tôi đau đầu.

 

"Lần này tôi đến đây lấy đi thứ tôi muốn, sau đó sẽ rời đi. Sẽ không lâu đâu. Thật ra, cô không cần coi tôi là kẻ thù của cô. Coi nhau như người xa lạ cũng được."

 

Phạm Tử Hân nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tôi, nhìn đủ hai giây, đột nhiên cười một tiếng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/dai-lao-tru-ta-va-mat-em-gai-tra-xanh/chuong-7.html.]

 

"Nói hay lắm. Cô nghĩ tôi không biết thủ đoạn của cô sao? Chẳng qua là căn cơ quá nông cạn, muốn tranh thủ thêm thời gian hả? Đừng tưởng có một khuôn mặt là có thể muốn làm gì thì làm. Chung sống hòa thuận? Cô có thể chung sống hòa thuận với cái gai trong thịt của mình sao?"

 

Tôi lắc đầu.

 

Phạm Tử Hân tưởng tôi chịu thua: "Tôi khuyên cô tốt nhất nên nhanh chóng quay về cái đạo quán rách nát của cô đi. Nếu không, cho dù cô muốn cái gì, tôi cũng sẽ phá hoại."

 

Tôi mỉm cười: "Thật ra, tôi muốn cô bình an vô sự."

 

Phạm Tử Hân: "..."

 

Tôi vẫn nhắc nhở một câu: "Mỗi ngày làm một việc tốt. Sau này buổi tối nên ít ra ngoài, cũng không nên đến những nơi có âm khí nặng."

 

Không phải con quỷ nào cũng dễ nói chuyện như mấy con tiểu quỷ trắng cô ta nuôi.

 

Cô ta đi được một lúc, điện thoại trong phòng khách vang lên, vậy mà lại là Tô Nghiệp Thành.

 

Lý do của anh ta ngược lại rất đầy đủ.

 

"Cô vẫn chưa gọi điện thoại đến... Hôm đó quên một chuyện, thời gian khai máy là mười giờ sáng mai."

 

"Cảm ơn."

 

"Còn nữa, địa chỉ gì đó cô còn nhớ không?" Anh ta nghe tôi lặp lại một lần, lại rất tự nhiên hỏi: "Có cần tôi tiện đường đến đón cô không?"

 

Bên cạnh anh ta có người nhỏ giọng cười: "Tô ca, cái kiểu tiện đường này của anh, thật sự là tiện đường nha, đến thành phố bên cạnh cũng tiện đường."

 

Sau khi tôi từ chối, Tô Nghiệp Thành cũng không hề thất vọng, nói rất nhiều điều cần chú ý trong đoàn phim, bảo tôi đừng lo lắng, cảnh quay của tôi ở phần sau, anh ta sẽ giảng giải cho tôi các kiểu, cuối cùng nói rất lâu, mới nói ngày mai gặp.

 

Lắm lời y như sư phụ, nhưng cũng không đáng ghét.

Bình luận

6 bình luận

Loading...