Đại Lão Trừ Tà Vả Mặt Em Gái Trà Xanh - Chương 16

Cập nhật lúc: 2024-07-07 21:46:37
Lượt xem: 2,526

Có người đang lớn tiếng gọi tên tôi, sau hai tiếng gọi trực tiếp đạp cửa.

 

Cửa mở.

 

Tô Nghiệp Thành và hai trợ lý phía sau thở hổn hển đứng đó, trên người anh ta vẫn còn mặc trang phục diễn xuất, mồ hôi nhễ nhại.

 

Không quan tâm đến những thứ khác, anh ta chạy thẳng đến, kéo tôi nhìn trái nhìn phải.

 

"Tôi nghe nói cô bị nhốt trong phim trường, lập tức đến xem thử, cô không sao chứ."

 

"Không sao."

 

Sắc mặt Tô Nghiệp Thành không được tốt lắm: "Tôi nghe nói nơi này không sạch sẽ."

 

Vẻ mặt lo lắng, bất an của anh ta khiến tôi không nhịn được cười: "Vậy mà anh còn đến, không sợ sao?"

 

"Có cô ở đây, tôi sợ gì chứ?" Anh ta nhìn tôi cất đồ, tháo chuỗi vòng trên cổ tay đưa cho tôi: "Đây là thứ cô đưa cho tôi, sau khi tôi đeo vào, đã khá hơn nhiều. Tôi biết thứ này rất quý giá, còn là gỗ bị sét đánh, không bằng trả lại cho cô trước, cô đeo vào cũng an toàn hơn." 

Cũng không phải là trả lại, thứ này tôi có rất nhiều, ném chơi ở đạo quán.

 

Anh ta vừa nói vừa nắm lấy cổ tay tôi một cách rất tự nhiên.

 

Cảm giác nóng rực quen thuộc ở lòng bàn tay lại xuất hiện.

 

Tôi nhìn tay anh ta, anh ta nhìn tay tôi: "Sợi dây đỏ trên tay cô là gì, trông có vẻ kỳ lạ."

 

Anh ta vậy mà lại có thể nhìn thấy?

 

Đây là sợi dây đỏ lấy được từ con tiểu quỷ trắng của Phạm Tử Hân, cũng là gân của tình quỷ.

 

Anh ta buông tay muốn lấy, kết quả lại không nhìn thấy nữa.

 

Sau đó trong nháy mắt nắm lấy tay tôi, lại nhìn thấy.

 

Buông tay, lại không nhìn thấy.

 

. . .

 

Chốc lát, cuối cùng tôi cũng không nhịn được nữa: "Vui không?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/dai-lao-tru-ta-va-mat-em-gai-tra-xanh/chuong-16.html.]

25

 

Ra khỏi phim trường.

 

Tô Nghiệp Thành nhất quyết nói theo lệ thường, đều phải đến nơi đông người đi dạo một vòng rồi mới về nhà.

 

Nhưng bây giờ thứ không nên gặp phải đều đã gặp phải rồi.

 

Tôi vẫn còn đang do dự, Tô Nghiệp Thành đã đưa tay nắm lấy cổ tay tôi: "Đi thôi. Cô ăn cũng không béo hơn đâu."

 

Không phải là vì lý do này đâu, được chứ?

 

Tôi còn chưa nói, chỉ cảm thấy giữa sự tiếp xúc của làn da, cảm giác tê dại leo lên từ sống lưng, xa lạ mà lại quen thuộc.

 

Tôi suy nghĩ một chút, nắm lấy tay anh ta, quả nhiên, lòng bàn tay nóng bừng.

 

Lại luồn ngón tay vào giữa các ngón tay anh ta, cảm giác này càng mãnh liệt hơn.

 

"Kỳ lạ."

 

Tôi lại nhìn một lúc, buông tay ra, đi được hai bước, Tô Nghiệp Thành vẫn đang đứng yên tại chỗ mới chạy lên.

 

Chờ anh ta thay quần áo, lại ngụy trang đơn giản một chút, cùng tôi xuất phát đến phố đồ ăn vặt của phim trường.

 

Anh ta thật sự rất lắm lời.

 

Vừa ăn vừa kể những chuyện thú vị khi quay phim và những chuyện xấu hổ của bản thân, sau khi kể xong một chuyện, liền nhìn chằm chằm chờ phản ứng của tôi.

 

Nói nói một hồi, anh ta đột nhiên hỏi: "Cô có tin vào kiếp trước kiếp này không?"

 

Tôi nhướng mày: "Pháp không dễ dàng truyền, đạo không rẻ mạt. Nếu bói toán, hỏi quẻ, đó là giá cả khác."

 

"Trước đây tôi thường xuyên mơ một giấc mơ, mơ thấy mình đang nắm lấy một người rơi xuống vách núi." Anh ta đột nhiên nói.

 

Anh ta có vẻ hơi buồn bã: "Mặc dù tôi đã dùng hết sức, nhưng một nhát d.a.o c.h.é.m tới từ phía sau tôi, m.á.u b.ắ.n lên tay chúng tôi, quá nóng, quá trơn, cô ấy trượt khỏi tay tôi."

 

Tim tôi đập lỡ một nhịp.

 

Ngồi ở góc trong đám đông, vừa náo nhiệt vừa yên tĩnh, vừa ồn ào vừa bình yên.

Bình luận

6 bình luận

Loading...