Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Đại Chiến Với Hàng Xóm - Chương 2

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-09-02 11:49:04
Lượt xem: 847

Tan làm, tôi gọi cho 119.

Đội cứu hỏa lập tức đến với ba, bốn lính cứu hỏa. Nhìn thấy hành lang lộn xộn, họ nhíu mày.

Rất nhanh, cửa nhà 901 bị gõ.

Người đàn ông bên trong cực kỳ khó chịu: "Để đồ ăn ngoài cửa!"

Lính cứu hỏa gõ mạnh hơn: "Ai đưa đồ ăn cho anh?! Đây là đội cứu hỏa! Mở cửa ra!"

Người đàn ông không muốn nhưng cũng phải mở cửa.

"Đội cứu hỏa thì sao? Nhà tôi đâu có cháy!"

Lính cứu hỏa chán nản, chỉ vào đống đồ trong hành lang: "Đây là đồ của anh phải không? Nó chặn lối thoát hiểm đấy!"

Người đàn ông trợn mắt: "Đặt vài thứ trong hành lang thì sao? Đây là trước cửa nhà tôi, tôi thích đặt gì thì đặt, các anh quản được à?"

Lính cứu hỏa tức cười, nói: "Luật Phòng cháy chữa cháy của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, Điều 28 quy định rõ ràng, bất kỳ tổ chức, cá nhân nào cũng không được chiếm dụng, chặn lối thoát hiểm, cửa an toàn hoặc lối đi của xe cứu hỏa. Anh nói xem, tôi có quyền quản không?"

Luật pháp vừa được nhắc đến, người đàn ông lập tức im lặng.

Lính cứu hỏa thúc giục: "Anh mau dọn hết những thứ này đi, nếu không, anh sẽ bị phạt!"

Nghe đến phạt tiền, người đàn ông bắt đầu chửi rủa: "Thứ quái gì thế? Đây là người khác đặt trước cửa nhà tôi, không phải của tôi! Ai bảo là của tôi? Tôi gọi một tiếng, nó có trả lời không?"

Hắn vừa nói vừa đổi giọng, hoàn toàn mâu thuẫn với chính mình.

Tôi không nhịn nổi: "Đây không phải giày của anh? Xe đạp này không phải của anh? Không phải của anh, vậy chúng tôi sẽ vứt hết!"

Hắn vừa thấy tôi đứng sau lính cứu hỏa liền nổi đóa.

"Con khốn nhà bên cạnh hả? Tao bảo sao có người nhiều chuyện thế, hóa ra là mày gọi điện báo cáo phải không? Mẹ kiếp, tao thật sự cho mày mặt mũi quá rồi!"

Nói rồi, hắn xỏ dép vào, lao ra định đánh người!

Hai lính cứu hỏa đứng chắn trước mặt tôi, đẩy hắn ra.

Lính cứu hỏa nghiêm giọng: "Động tay thử xem!"

Đối mặt với sức mạnh vượt trội, hắn đành rút tay lại.

Tớ Cuối Đầu Trước Bát Cơm, nhớ fl cho tớ nhaaa

Nhưng vẫn không ngừng lườm tôi, miệng mắng chửi tục tĩu.

"Con đ* mẹ mày, để vài thứ ở cửa thôi mà mày cũng lắm chuyện, tao nửa đêm leo cửa sổ nhà mày, g.i.ế.c c.h.ế.t mày!"

Lính cứu hỏa quát: "Câm miệng! Mau dọn đồ đi!"

Chờ thêm gần nửa tiếng, hắn mới miễn cưỡng dọn xong đống thùng giấy và chai lọ.

Đinh linh linh——

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/dai-chien-voi-hang-xom/chuong-2.html.]

Điện thoại của lính cứu hỏa reo lên.

Có hỏa hoạn ở khu công nghiệp ngoại ô, họ cần quay về gấp.

Mấy lính cứu hỏa nhanh chóng bấm thang máy.

Trước khi đi, họ không quên dặn tôi: "Cô gái, cô về nhà trước đi, mai chúng tôi sẽ quay lại!"

Tôi cũng không dám đứng một mình với hắn.

Lập tức lấy chìa khóa mở cửa, cảm ơn rồi vội vàng chui vào nhà.

Thang máy đóng cửa lại.

Tôi im lặng thay giày.

Nhưng ngay sau đó, tôi nghe thấy giọng cười đê tiện ngoài cửa: "Sợ gì chứ? Con đ* nhỏ, tao còn chưa ngủ với mày cơ mà?"

Cơn giận chưa từng có trào lên trong đầu tôi.

Tôi hét lên: "Tôi ngủ cả nhà anh đấy, chó má!"

Hắn đột nhiên đập mạnh vào cửa nhà tôi, cười man rợ: "Lại đây nào, em yêu, anh đang đợi em đây!"

...

Tôi báo cảnh sát.

Nhưng hắn chưa đánh người, cũng chưa phá hoại tài sản.

Cảnh sát đến chỉ có thể giáo dục miệng hắn.

Trước mặt cảnh sát, hắn nói ngon ngọt, nhưng cảnh sát vừa đi, hắn lại tiếp tục đập cửa nhà tôi, cười khoái trá.

"Trốn làm gì hả con điếm nhỏ? Không phải nói sẽ xử cả nhà tao à? Ra đây nào, ra đây nào."

Tôi tức đến run người.

Hắn chửi trước cửa nhà tôi suốt nửa tiếng, miệng còn bẩn hơn cả hầm cầu.

Cuối cùng, con hắn thấy ồn quá nên hắn mới chửi đổng vài câu rồi quay về nhà.

Tôi ngồi bồn chồn trên sofa.

Tiếng rung nhẹ của điện thoại cũng đủ khiến tôi giật mình.

Tôi bực bội định tắt thông báo ứng dụng.

Nhưng rồi lại thấy tin tức về một vụ thuê nhà ở thành phố nào đó, chủ nhà đã mời những người có tiền án tiền sự đến sống cùng để giúp mình đối phó với ban quản lý.

Một ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi——

Tôi cũng nên làm thế thôi!

Loading...