Cửu Thiên Tuế Và Chiêu Đế Của Hắn - Chương 5:

Cập nhật lúc: 2024-07-07 01:43:41
Lượt xem: 1,231

19

Cửu Thiên Tuế đang dần giao quyền lực lại cho trẫm.

Khi ở Cần Chính Điện phê duyệt tấu chương, hắn ta càng ngày càng ít hỏi han đến những việc quan trọng, mà chuyển sang phê duyệt những tấu chương vô thưởng vô phạt của các quan lại địa phương hỏi han sức khỏe trẫm.

[Đây là xoài đặc sản quê thần, dâng lên bệ hạ.]

Hắn ta phê: [Bệ hạ bị dị ứng xoài, lần sau đừng tặng nữa.]

[Đây là xoài đặc sản quê thần, dâng lên bệ hạ.]

Hắn ta phê: [Đã bảo là đừng dâng nữa mà!]

[Xoài, Bệ hạ!]

Hắn ta mắng: [Cút!]

Có lúc đang phê duyệt tấu chương, hắn ta bỗng nhíu mày.

Trẫm hỏi hắn ta có chuyện gì vậy.

Hắn ta chỉ nói: "Chỉ là chuyện nhỏ, không đáng để bệ hạ bận tâm."

Trẫm nói: "Ồ."

Sau đó tiếp tục đau đầu xử lý vụ dân chúng tụ tập khởi nghĩa ở một nơi nào đó.

Trẫm không hiểu nổi là đã xảy ra sai sót ở đâu, tại sao vẫn còn người khởi nghĩa.

Trẫm hạ chỉ phái binh lính đi dẹp loạn, đồng thời lệnh cho Lại bộ Thị lang đến tận nơi xem xét tình hình.

Làm hoàng đế thật mệt mỏi.

Lại bộ Thị lang trở về bẩm báo: "Là do huyện lệnh làm việc tắc trách, chỉ biết ức h.i.ế.p bá tánh."

Trẫm phất tay: "Gi/3t."

Trẫm ch/ém một loạt người, cuối cùng cũng có thể rảnh rỗi một thời gian.

Huyện_Lệnh_94 M0nk3yD

20

Năm đó, số thuế thu được từ Giang Nam tăng gấp đôi so với những năm trước.

Thuế quan thu được từ các vùng ven biển cũng rất nhiều.

Quốc khố đầy ắp chưa từng thấy.

Tướng quân lại nhen nhóm ý định: "Thần cảm thấy, với tình hình hiện nay, triều ta có thể chinh phạt thế giới."

Trẫm nghẹn họng.

Ban đầu, trẫm định tự thưởng cho bản thân sau một năm vất vả, cho phép mình hưởng thụ một chút, xây dựng một hành cung nghỉ mát gì đó.

Trẫm cảm thấy hổ thẹn vì suy nghĩ trước đây của mình.

Thủ phụ nghiến răng nghiến lợi: "Thống nhất toàn cầu, thần sẽ không cần thi tiếng Anh nữa."

Trẫm vốn là một vị hoàng đế rất biết nghe lời khuyên.

Nếu không biết nghe lời khuyên, có lẽ trẫm đã không thể sống đến ngày hôm nay.

Trẫm quyết định tiếp tục làm một vị minh quân biết lắng nghe, đồng ý yêu cầu của Tướng quân, tiếp tục chinh phạt phía Tây.

Hai tháng sau, đoàn thuyền buôn đi Châu Phi cũng đã trở về.

Họ mang về rất nhiều vàng bạc, cà phê và cao su.

Trẫm bắt đầu sai người ở ngự thiện phòng xay cà phê.

Năm đó, trẫm vừa uống cà phê, vừa thức khuya trong cung xem tấu chương chiến sự.

Tướng quân ở tiền tuyến c.h.é.m gi/3t địch, công lao cái thế.

Người tài trong dân gian đã dùng cao su thay thế gỗ để làm bánh xe ngựa.

Còn các xưởng dệt, dưới chính sách khuyến khích đã ngày càng phát triển, trở thành những nhà máy lớn.

Mọi thứ đều đang phát triển theo một hướng hoàn toàn mới.

Và trẫm cũng đang cố gắng giao quyền lực cho Lục bộ. Các quyết sách của Lục bộ sau khi được Thủ phụ phê chuẩn, có thể trực tiếp ban hành.

Ban đầu, Thủ phụ rất hoang mang: "Lúc còn chơi game mô phỏng kinh doanh, ta cũng chưa từng quản lý nhiều người như vậy."

Sau đó, làm được một thời gian, hắn ta phát hiện ra bản thân thật sự không làm được.

Hắn ta chủ động xin từ chức.

Vị trí Thủ phụ tiếp theo sẽ do bầu cử quyết định.

Bầu cử là do Lục bộ Thượng thư đề xuất.

Vì bọn họ cũng chọn lớp trưởng bằng hình thức bầu cử.

21

Tướng quân mất một năm để mở rộng lãnh thổ về phía Tây.

Rõ ràng hắn ta có thể tiếp tục tiến quân, nhưng lại chọn hồi kinh.

Khi luận công ban thưởng, trẫm phong cho hắn ta làm Trư Trư Hiệp quốc công, nhưng hắn ta lại tỏ vẻ thờ ơ.

Trong bữa tiệc, hắn ta cụng ly với Binh bộ Thượng thư: "Ba năm đã đến, rồng đến lúc phải về với biển cả."

"Ta nhất định phải ghi vào hồ sơ xin việc là mình từng làm quan nhị phẩm."

"Còn ai viết luận văn giỏi hơn ta nữa!"

"Làm quan, dễ như trở bàn tay, dễ như trở bàn tay!"

Tướng quân đã hơi say, hắn ta hưng phấn đến mức vừa nói vừa múa may: "Nếu cho ta thêm năm năm nữa, mọi người sẽ không cần học tiếng Anh nữa!"

Binh bộ Thượng thư thở dài: "Về rồi còn phải thi tiếng Anh bậc sáu nữa."

Thủ phụ say rượu, khoác vai bá cổ trẫm: "Bệ hạ, người phải làm một vị minh quân."

Trẫm bất đắc dĩ gật đầu.

Hắn ta lại lải nhải: "Tuổi trung niên không được sa đà vào sắc đẹp, tuổi già không được ham muốn trường sinh bất lão..."

Thực ra, ban đầu trẫm còn không sống nổi đến tuổi trung niên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/cuu-thien-tue-va-chieu-de-cua-han/chuong-5.html.]

Trẫm liền đồng ý: "Được được được."

Sau bữa tiệc, trẫm ngồi trong đình nghỉ mát ở ngự hoa viên, hóng gió giải rượu.

Cửu Thiên Tuế bước đến, choàng áo choàng cho trẫm.

Hắn ta nói: "Trời lạnh rồi, bệ hạ càng phải bảo trọng long thể."

Trẫm nói: "Ừ."

Lá cây trong ngự hoa viên đã bắt đầu rụng.

22

Cửu Thiên Tuế đã hoàn toàn không can thiệp vào chính sự nữa.

Trong Cần Chính Điện, hắn ta chống cằm, thở dài: "Bệ hạ, lúc chúng ta mới quen biết, người mới chỉ bảy tuổi."

Trẫm không biết tại sao hắn ta lại đột nhiên nhắc chuyện cũ, vừa phê duyệt tấu chương hỏi han của các quan lại địa phương, vừa đáp lời hắn ta: "Lúc đó, ngươi vẫn chỉ là một tiểu thái giám."

Hắn ta cười khẽ, nói: "Ta cũng không ngờ, mình lại ở bên cạnh người mười ba năm."

Trẫm bỗng có dự cảm chẳng lành. Trẫm vội vàng đặt bút xuống, ngẩng đầu nhìn hắn ta.

Hắn ta nói: "Đã đến lúc ta phải trở về rồi."

Cả Cần Chính Điện im phăng phắc, trẫm im lặng rất lâu.

"...Chúng ta còn có thể gặp lại nhau sao?"

Hắn ta nói: "Sẽ có ngày đó."

Trẫm nhớ lại rất lâu về trước, khi ấy thế lực của Cửu Thiên Tuế còn chưa đủ để sánh vai với Tướng quân và Thủ phụ.

Lúc đó, trẫm còn ngây thơ cho rằng mình có thể nắm quyền hành.

Có người phái sát thủ đến ám sát trẫm, Cửu Thiên Tuế đã đỡ cho trẫm một nhát dao, sau đó kéo trẫm chạy vào mật đạo mà ngay chính trẫm cũng không biết.

Trong mật đạo tối tăm không ánh sáng, trẫm ngửi thấy mùi m.á.u tanh nồng nặc, hắn ta ôm trẫm, cả người run rẩy.

Sau đó, trẫm hồn bay phách lạc, nói với hắn ta: "Làm hoàng đế thật nguy hiểm, trẫm muốn đưa ngươi rời khỏi đây."

Hắn ta nhìn thấu tâm tư của trẫm.

Hắn ta thản nhiên nói: "Bệ hạ, đó gọi là hiệu ứng cầu treo. Là do người hiểu nhầm nhịp tim tăng nhanh thành rung động. Người là quân chủ thiên hạ, không thể tuỳ tiện rời đi."

Vì vậy, trẫm thực sự tin rằng mình chỉ là hồi hộp nên nhịp tim mới tăng nhanh khi ở bên hắn ta.

23

Trước khi rời đi, Cửu Thiên Tuế đã để lại cho trẫm cuốn sổ ghi chép của mình.

Trên đó, ngoài kết cục của trẫm, còn có danh sách trọng thần và gian thần.

Còn có cả những kinh nghiệm mà hắn ta đúc kết được từ lịch sử quá khứ và tương lai.

Giọng hắn ta khàn khàn, như thể đang nghẹn ngào: "Ta chỉ có thể giúp người đến đây thôi, con đường phía trước, người phải tự mình bước tiếp."

Con đường phía trước, chỉ còn lại một mình trẫm.

Năm trẫm đăng cơ mới bảy tuổi, triều chính bị Thủ phụ thao túng, binh quyền nằm trong tay Tướng quân.

Trẫm và hắn ta đã kề vai sát cánh bên nhau hơn mười năm, hắn ta từ một tiểu thái giám trở thành Bỉnh bút thái giám của ty Tư Lễ Giám.

Còn trẫm, từ một vị hoàng đế bù nhìn trở thành người thực sự nắm quyền.

Năm thứ mười ba sau khi quen biết, hắn ta trở về thời đại của chính mình.

Cả triều văn võ đều trở về với con người thật của mình.

Bọn họ mỗi người một bụng toan tính, trung có, nịnh có, thanh liêm có, tham lam cũng có.

Trẫm dựa theo danh sách, mạnh tay trừ khử một nhóm người.

Sau đó lại trọng dụng một nhóm người khác làm trợ thủ đắc lực cho mình.

Nhưng suy cho cùng, bọn họ cũng không phải là người của trước đây.

Mùa đông năm đó, tuyết rơi dày phủ trắng kinh thành.

Trẫm đứng trên lầu cao, tuyết phủ kín người, nhìn xuống thiên hạ bao la.

24

Trẫm nhìn thấy bóng dáng của cố nhân trên người Hòa Quân.

Hắn ta cho rằng mọi người sinh ra đều bình đẳng, ủng hộ việc coi trọng cả nông nghiệp và thương nghiệp.

Hắn ta biết tiếng nước ngoài, có thể giao tiếp với sứ thần các nước.

Khi bàn bạc việc nước với trẫm, hắn ta sẽ giơ tay ra hiệu "Ok", khi hoạ sĩ phương Tây vẽ chân dung cho hắn ta, hắn ta sẽ giơ tay chữ V.

Trẫm lập hắn ta làm Thái tử.

Trong lễ lập Thái tử, hắn ta trầm ổn chững chạc, nhưng cũng không kém phần kiêu ngạo của tuổi trẻ.

Lúc bấy giờ, bốn biển thái bình, hắn ta sẽ không còn là vị vua mất nước tuyệt vọng th/ắt cổ 4 zẫn nữa.

Nhìn hắn ta, bỗng nhiên khoé mắt trẫm cay cay.

Hắn ta hỏi trẫm: "Phụ hoàng đang nghĩ gì vậy?"

"Trẫm đang nghĩ đến một người, người đã thay đổi vận mệnh cho trẫm và cho con."

25

Về sau, trẫm trị vì thái bình thịnh trị, trở thành minh quân được bốn bể ca tụng.

Các văn nhân thi sĩ viết thơ ca tán dương công đức của trẫm.

Nhưng tuổi thọ có hạn, trẫm còn nhiều việc chưa làm xong.

Lúc lâm chung, trẫm gọi Thái tử đến bên giường, dặn dò hắn ta ba câu nói bí ẩn.

Đây đều là những điều Cửu Thiên Tuế từng nói với trẫm.

"Trên đời không có thần thánh."

"Trên bản đồ này, những nơi trẫm đánh dấu đều có dầu mỏ."

"Hơi nước có thể đẩy nắp ấm đun nước."

Hy vọng triều đại về sau, đều như trẫm mong muốn.

Bình luận

4 bình luận

Loading...