Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

CỨU RỖI EM, CỨU RỖI ANH - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-07-19 20:58:09
Lượt xem: 3,363

Ngày họp phụ huynh, Tiêu Khải mặc bộ vest chỉnh tề, thắt cà vạt xuất hiện ở trường học.

 

Lúc giáo viên nói, anh còn chăm chú ghi chép lại.

 

Các phụ huynh xung quanh liên tục khen ngợi anh là người anh tốt, còn hỏi anh đang học đại học hay đã đi làm, đã kết hôn chưa.

 

Tiêu Khải không quen khi bị nhiều người kéo nói chuyện như vậy, anh rất gượng gạo.

 

Tôi trốn ở cửa lén cười.

 

Anh đi ra gõ đầu tôi: "Cười cái gì! Vì em mà anh vất vả thế này, em phải cố gắng học cho giỏi, đứng nhất lớp, nếu không anh sẽ đ á n h g ã y c h â n em."

 

Tôi gật đầu lia lịa: "Dạ vâng ạ, em sẽ cố gắng."

 

Chắc chắn không để anh thất vọng.

 

8.

Mặc dù Tiêu Khải rất bận rộn, nhưng thỉnh thoảng anh vẫn đưa tôi đi học.

 

Có vài lần bị các bạn cùng lớp nhìn thấy, họ đều tỏ vẻ ngưỡng mộ: "Đậu Viên, anh của cậu đẹp trai quá."

 

Tôi kiêu ngạo ngẩng cao đầu: "Tất nhiên rồi."

 

Dạo gần đây tôi ăn ngon ngủ yên, nên chiều cao cũng tăng lên nhanh chóng, giáo viên đã xếp tôi ngồi cùng với một bạn nam.

 

Sở thích của bạn cùng bàn là ngủ.

 

Tôi cố gắng không gây chuyện với cậu ấy, nhưng đôi khi càng tránh cái gì thì cái đó lại càng đến.

 

Trong giờ học, tôi đang chăm chú nghe giảng , đột nhiên cảm thấy da đầu tê dại.

 

Tôi quay đầu lại, thấy tay của bạn cùng bàn đang nắm tóc đuôi ngựa của tôi, cười nhăn nhở.

Xin chào mọi người ~ đọc xong cho iem xin 1 lượt theo dõi nhé hihi

 

Tôi trừng mắt nhìn cậu ta, tức giận kéo tóc ra trước ngực.

 

Buổi trưa khi đang ngủ trưa, cậu ta lại lấy kéo cắt một đoạn tóc của tôi, còn cười hì hì nói: "Đùa thôi mà, có thế mà cũng không chịu được à?"

 

Nhìn đoạn tóc bị cắt lởm chởm như chó gặm, tôi khóc lóc chạy đến phòng giáo viên.

 

Giáo viên đã phê bình cậu ấy, nhưng cậu ấy không những không sửa đổi, mà còn báo thù tôi quá đáng hơn, thậm chí còn dùng bút lông vẽ linh tinh lên đồng phục của tôi.

 

Khi tan học về nhà, Tiêu Khải thấy chữ viết trên đồng phục và tóc của tôi, anh rất tức giận.

 

"Ngày mai anh đưa em đi học!" Anh lạnh lùng nói.

 

Ngày hôm sau, anh gác lại mọi việc, kiên quyết đưa tôi đến trường.

 

Không chỉ vậy, anh còn xách cặp sách của tôi, đi lững thững vào lớp học.

 

Anh như một con sư tử, đi tuần một vòng quanh lớp, sau đó ngồi xuống chỗ của tôi, liếc nhìn bạn cùng bàn.

 

Anh không nói gì, nhưng bạn nam kia lại sợ đến tái mặt.

 

Anh bất ngờ đứng dậy, gõ gõ lên bàn: "Học hành cho đàng hoàng, ai mà làm loạn thì sẽ bị ông đây xử lý."

 

Sau khi Tiêu Khải đi, bạn cùng bàn đã khóc rồi xin lỗi tôi, từ đó cậu ấy luôn biết điều tránh xa tôi.

 

Tôi rất vui, cuối cùng cũng có thể yên tĩnh nghe giảng.

 

Yên tĩnh được một tuần, tưởng rằng mọi chuyện đã kết thúc.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/cuu-roi-em-cuu-roi-anh/chuong-5.html.]

Nhưng không ngờ, khi tôi đi vệ sinh thì nghe các bạn cùng lớp bàn tán…

 

"Tớ nghe nói anh của Đậu Viên là xã hội đen."

 

"Đúng rồi. Anh ấy trông như con sói, giống như có thể b ẻ g ã y c ổ của Đoạn Hạo bất cứ lúc nào."

 

"Đoạn Hạo sợ đến nỗi tè ra quần, không dám b ắ t n ạ t Đậu Viên nữa."

 

Tôi muốn chạy qua giải thích, nhưng mấy bạn nữ đó vừa thấy tôi đã lập tức chạy tán loạn.

 

Trở về lớp, giáo viên lại gọi tôi vào văn phòng.

 

Đầu tiên là nói chuyện lịch sự, sau đó cảnh cáo tôi không được gây chuyện, không được được làm loạn trong lớp.

 

Trong lớp, mọi người thấy tôi là lập tức im lặng.

 

Không ai nói chuyện với tôi, cũng không ai chơi với tôi.

 

Đúng vậy, tôi bị cô lập.

 

Tôi cũng không để tâm, không chơi với tôi thì tôi học hành chăm chỉ thôi.

 

Sau này Tiêu Khải biết chuyện này, anh tức giận đến mức suýt thì lật ngược cái bàn, gọi một đàn em đến: "Mày đi giải quyết chuyện này, không giải quyết được thì đừng quay về."

 

Tôi ngăn đàn em lại: "Không cần đâu anh ơi, em không để tâm chuyện này."

 

Tiêu Khải thấy tôi không phải mềm yếu thì gật đầu: "Nghe em trước, nhưng nếu có ai b ắ t n ạ t em thì em nhất định phải nói với anh."

 

Tôi gật đầu.

 

Thời gian trôi rất nhanh, một học kỳ kết thúc, vẫn chưa tìm được bố tôi.

 

Kết quả thi cuối kỳ được công bố, tôi đứng trong top 5 của khối.

 

Tôi đeo cặp đứng ở cổng trường đợi, muốn báo tin vui này cho Tiêu Khải ngay lập tức.

 

Đợi mãi mà không thấy xe đến đón, tôi đành tự đi bộ về nhà.

 

Khi đi đến một con hẻm, nghe thấy có tiếng khóc, xung quanh có một đám người vây quanh xem náo nhiệt.

 

Vì đó là con đường bắt buộc phải đi qua mới về được đến nhà, tôi đành dũng cảm bước tới.

 

Những lời bàn tán xung quanh lọt vào tai tôi…

 

Có người mắng: "Toàn là bọn côn đồ, chẳng phải người tốt gì."

 

Có người lắc đầu: "Chuyện này không liên quan đến côn đồ, họ chỉ muốn đòi tiền thôi, đáng trách là những kẻ nợ tiền không trả, không biết xấu hổ nên mới bị đ á n h."

 

Càng nghe tôi càng lo lắng.

 

Tôi xuyên qua đám đông, thấy đồ đạc bừa bộn khắp nơi, dưới đất có một bà già và một người phụ nữ trẻ đang khóc lóc kêu cứu.

 

Nhìn kỹ hơn, bên cạnh họ còn có một người đàn ông đang nằm, biểu cảm ngơ ngác, biểu cảm đó tôi rất quen thuộc.

 

Ba tôi cũng từng như thế này.

 

Tôi thở dài, định vòng qua đi tiếp, nhưng đúng lúc đó, có một người từ trong nhà bước ra.

 

Tôi sững sờ, người đó cũng nhìn về phía tôi.

 

Là Tiêu Khải.

 

Loading...