Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

CỨU NHẦM - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-05-23 03:22:18
Lượt xem: 1,071

7

Khi tan cuộc, tôi thấy Lăng Kính và Dư Thiệu Thu.

Cô ta đứng bên cạnh anh ta, trông thật nổi bật, giọng nói ngọt ngào.

“Lăng Kính, anh đừng sợ, không có việc cũng không sao, em sẽ chăm sóc anh suốt đời.”

Nghe lời nói quen thuộc này, tôi khẽ cười.

“Để em nhờ người quen giới thiệu cho anh một công việc nhé, không quá mệt lại lương cao.”

“Anh không cần em giới thiệu, anh không tin không có công ty nào muốn nhận anh, Thiệu Thu, cho anh chút thời gian, em hãy tin anh.”

Dư Thiệu Thu rõ ràng không thích Lăng Kính, cô ta đối xử chu đáo với anh ta, có lẽ không muốn bị người đời chỉ trích, nhưng Lăng Kính, một người từng là niềm kiêu hãnh, sao có thể chịu được việc nhận sự bố thí của một cô gái.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/cuu-nham/chuong-7.html.]

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
🍊 Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

Đến hôm nay, anh ta vẫn khăng khăng cho rằng mình có cơ hội thành đạt, nhưng việc bỏ thi để tham gia cuộc thi cùng Dư Thiệu Thu đã để lại một vết nhơ rõ ràng trong kết quả học tập của anh ta.

Hơn nữa, việc phục hồi thể chất là một quá trình dài, Lăng Kính đã mất đi xuất phát điểm cao như kiếp trước khi bước vào nghề, để đạt lại được độ cao như trước đây, anh ta phải bỏ ra ngàn vạn lần công sức.

Tôi đi ngang qua hai người họ, không quay đầu lại, nhưng khi đi qua, tôi rõ ràng nghe thấy giọng Lăng Kính cố tình to hơn.

“Thiệu Thu, anh sẽ làm em hạnh phúc.”

Ánh mắt lướt qua, tôi thấy anh ta vòng tay ôm lấy eo cô ta, ánh mắt như cố ý liếc về phía tôi.

Tôi giả vờ không nghe thấy, không quay đầu, trong đầu là hình ảnh chàng trai mười tám tuổi, đứng dưới nhà tôi cả đêm, ôm một lọ sao, ngập ngừng nói với tôi.

“Trần Dung Chi, anh và em đã thi đỗ cùng một trường đại học.”

“Chúng ta có thể... ở bên nhau không? Anh nhất định sẽ làm em hạnh phúc.”

Nhắm mắt lại, những tán cây liễu bay phất phơ và chiếc áo sơ mi trắng đẫm mồ hôi của chàng trai như vẫn hiện lên trước mắt, chúng tôi đã phải nỗ lực rất nhiều để đến với nhau, nhưng cuối cùng vẫn thua cuộc trước thời gian.

Loading...