Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cừu Ngon Nghẻ Và Sói Xám - Chương 7: Đang ôm đây còn gì?

Cập nhật lúc: 2024-10-05 11:15:44
Lượt xem: 425

7.

Ngày diễn ra cuộc thi ca múa của trường, tôi và Thẩm Thanh Liên đã dễ dàng giành được giải nhất. Khi chúng tôi thực hiện điệu nhảy nóng bỏng, cả khán phòng như phát cuồng. Nhưng chỉ có tôi là mồ hôi đầm đìa, vì... mẹ tôi cũng đang ngồi dưới. 

Còn anh trai tôi, người luôn dính lấy bạn gái của anh ấy là Lâm Du, cũng đang âm thầm nhìn tôi. 

Sợ Thẩm Thanh Liên sẽ căng thẳng, tôi không dám nói cho cậu ấy biết chuyện này trên sân khấu. Sau khi bước xuống sân khấu, tôi tìm một lý do để lẻn đi gặp mẹ trước. 

Anh trai nhìn tôi, giọng đầy ghen tị: "Thỏ trắng nhỏ nhà mình sắp bị sói xám lớn lừa mất rồi." 

Mẹ tôi thì ngược lại, rất khinh thường, xua anh trai đi rồi kéo tôi vào một góc, đầy phấn khích hỏi: "Cái cậu nhảy cùng con lúc nãy, hai đứa đang yêu nhau à?" 

Tôi không giấu diếm, thoải mái thừa nhận: "Dạ, bọn con đang yêu nhau." 

Mẹ tôi cười vui vẻ, cảm thán: "Giữa biển người mênh mông, con lại tìm được người đó, đúng là tơ hồng của Nguyệt Lão buộc chặt mà!" 

Tôi ngẩn ra: "Tìm được ai cơ?" 

"Mày quên rồi à? Chính là..." 

Mẹ tôi sốt ruột đến mức muốn gõ vào đầu tôi để xem trong đó có gì. Với sự mô tả sinh động của mẹ, hình ảnh rõ ràng dần hiện lên trong tâm trí tôi. 

Hồi nhỏ nhà tôi nuôi một chú chó. Chú chó đó đã già, vào năm tôi 6 tuổi đã rời xa chúng tôi. Mẹ nói chú chó đã đi đến một nơi rất xa. Tôi khóc đòi đi tìm. Mẹ không cản nổi, đành dắt tôi ra ngoài tìm. 

Chúng tôi tìm rất lâu, đến một bãi biển đầy người, cũng có nhiều chó, nhưng không có con nào là của tôi. Mẹ bảo chú chó đã sang bên kia biển. Mẹ chỉ tay về phía đó, tôi thấy một cậu bé ôm một chú mèo con đang chầm chậm đi đến. 

Tôi nhìn đến chảy nước miếng, quên cả khóc. Cậu ấy trông thật đẹp, như một hoàng tử trong truyện cổ tích. Là một cô bé đang ở độ tuổi “ưa cái đẹp”, tôi không thể rời mắt khỏi cậu ấy. 

Cậu bé không nhìn tôi, lướt qua rồi định đi. Tôi hoàn hồn, tiếp tục khóc. Khi tôi đang lau nước mắt, cậu bé quay lại hai bước, nhìn tôi và hỏi: "Em sao thế?" 

Cậu ấy rất lạnh lùng, không có biểu cảm gì. Nhưng kỳ lạ là tôi lại tin tưởng cậu ấy, kể rằng chú chó của tôi đã biến mất, chạy sang bên kia biển rồi. 

Cậu bé vuốt đầu chú mèo con, nói với tôi rằng chó có thể biến hình, khi đến lúc, nó sẽ thay đổi hình dạng và tiếp tục sống. Nó có thể biến thành cát dưới chân, vỏ sò trong cát, hoặc có thể là đám mây trên trời, hay những chú chim bay lượn. 

Tôi mơ hồ, nhìn vào chú mèo con trong tay cậu bé, ngây thơ hỏi: "Chó có thể biến thành mèo không?" 

"Có, thậm chí còn có thể biến thành người." Cậu bé cười: "Có lẽ, anh chính là chú chó em đang tìm kiếm." 

Trong ký ức mờ nhạt của tôi, hôm đó, gió biển rất dịu dàng, không còn vị mặn nữa. 

Mẹ tôi đắm chìm trong ký ức, tiếc nuối nói: "Mẹ thằng bé còn quay video lại rồi gửi cho mẹ, nhưng tiếc là sau này điện thoại bị mất, không thì còn cho con xem được." 

Nhưng ngay giây tiếp theo, mẹ lại trở nên phấn khởi: "Con gái ngoan à, con không biết đâu, thằng bé giống hệt hồi nhỏ, đẹp trai quá trời! Mẹ sao không sinh được đứa con trai nào đẹp như vậy chứ, tất cả là lỗi của ba con!" 

Tôi: "..." 

Anh trai tôi dù sao cũng là người đẹp trai nổi tiếng khắp mười dặm quanh đây. Quả nhiên, con cái nhà mình không bằng con nhà người ta. 

Mẹ nóng lòng muốn gặp con rể, bảo tôi gọi cậu ấy qua. 

Tôi cầm điện thoại lên, bỗng nhớ đến hình đại diện chú mèo con của Thẩm Thanh Liên. Liệu có phải chính là chú mèo mà cậu ấy từng ôm hồi bé không? 

Nghĩ vậy, tôi bấm số gọi cho Thẩm Thanh Liên. Tiếng chuông điện thoại vang lên không xa sau lưng tôi. 

Tôi quay lại, thấy Thẩm Thanh Liên đang tiến đến. 

Cậu ấy nắm lấy tay tôi một cách tự nhiên, lễ phép chào mẹ tôi: "Chào cô ạ." 

Hai người lớn nhỏ nói chuyện với nhau, tôi không chen nổi vào. 

Nói chuyện một lúc lâu, mẹ tôi mới chợt nhớ ra còn có tôi ở đó, nhưng vừa mở miệng đã trách tôi trí nhớ kém. Thẩm Thanh Liên nhỏ tuổi hơn tôi mà còn nhớ rõ mẹ tôi trông thế nào. 

Tôi chỉ lớn hơn cậu ấy vài tháng mà cảm thấy bị xúc phạm nặng nề. Nhưng chuyện đó không quan trọng. 

Điều đáng sợ là Thẩm Thanh Liên thực sự có cái video hồi nhỏ đó. 

Mẹ tôi liền bảo cậu ấy chiếu ra xem. 

Tôi vội bảo vệ chút tôn nghiêm cuối cùng của mình, lườm Thẩm Thanh Liên: "Không được!" 

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333

Cậu ấy liếc nhìn tôi một cái, rồi giúp tôi nói: "Cô ơi, video đó để trong máy tính ở nhà." 

Mẹ tôi thừa biết nhưng cũng không vạch trần. Bà cười tươi nói, thôi cứ đi ăn một bữa đã. 

Sau khi ăn xong, tiễn mẹ về nhà, ngồi trong xe tôi không thể chờ lâu hơn mà hỏi ngay: "Video đâu? Cho chị xem thử!" 

Vậy là Thẩm Thanh Liên vừa lái xe, tôi vừa cầm điện thoại của cậu ấy để xem lại những kỷ niệm tuổi thơ đã phai nhạt. 

Video có khác với những gì mẹ kể lại, chẳng hạn như tôi khóc xấu tệ. 

Hoặc là, tôi sau đó đã bám chặt lấy Thẩm Thanh Liên, không cho cậu ấy đi. Bị mê muội, tôi còn nói gì đó như: "Cún con, theo chị về nhà, chị sẽ đối tốt với em, chỉ nuôi mỗi em thôi." 

Xem mà tôi co quắp cả ngón chân lại, nhưng vẫn không thể ngừng xem. 

Cuối cùng, cậu ấy nói một câu khiến tôi dừng lại: "Cún con không thích chị nào quá dính người." 

Đoạn video kết thúc tại đó. 

Nghe xong câu này, cả tôi và Thẩm Thanh Liên đều im lặng. 

Cuối cùng, cậu ấy phá vỡ sự im lặng, tự biện minh: "Cún con 18 tuổi thì thích chị dính người đấy." 

Tôi không đáp, chỉ kéo qua kéo lại thanh tiến độ của video.  Hồi nhỏ cậu ấy đẹp đến mức tôi chỉ muốn chạm vào. Không kiềm chế được, tôi đưa tay ra chọc vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu ấy trong video. 

Thẩm Thanh Liên liếc mắt nhìn: "?" 

Cậu ấy khẽ ho hai tiếng, nhắc nhở: "Anh đang ở đây." 

Còn thiếu mỗi việc viết lên mặt "chọc tôi đi" thôi. 

"À, tôi thích cậu nhóc trong video hơn." Nói xong, tôi lại chọc vào màn hình, nở nụ cười ngây ngô. 

Thẩm Thanh Liên hồi nhỏ thật đáng yêu. Tôi muốn quay ngược thời gian quá. 

Thấy tôi không để ý đến mình, cậu ấy sinh ra bực bội, lái xe trong im lặng. 

Chỉ đến khi vào bãi đỗ xe ngầm, tôi mới ngẩng đầu lên từ video: "cậu lái xe đi đâu đấy?" 

Cậu ấy cúi người tháo dây an toàn cho tôi, giọng khàn khàn: "Khách sạn."

Tôi nhìn cậu ấy như nhìn kẻ biến thái: "Cậu định làm gì? Tôi không đồng ý đâu."

"Cũng không làm gì, chỉ muốn chị hôn thôi."

Khuôn mặt cậu ấy tiến lại rất gần, dần dần trùng khớp với gương mặt đáng yêu tinh tế trong video hồi nhỏ. Tôi không cưỡng lại được cám dỗ, mổ mấy cái như chim gõ kiến. 

Mềm mại, thơm tho. 

Bất giác, tôi bắt đầu muốn đồng ý...

Tiếng ồn từ bên ngoài xe kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ không vững chắc của mình. Tôi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ rồi lập tức quay đầu lại, nhanh chóng che mắt Thẩm Thanh Liên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/cuu-ngon-nghe-va-soi-xam/chuong-7-dang-om-day-con-gi.html.]

Cậu ấy ngoan ngoãn không động đậy, giọng nhỏ nhẹ hỏi: "Sao thế?"

Tôi len lén liếc nhìn một lần nữa, nhỏ giọng giải thích: "Có cảnh nhạy cảm, không thể xem được."

"Nhạy cảm là gì?"

Tôi nhìn ra ngoài, buột miệng trả lời: "No children."

Cậu ấy ngơ ngác trong một giây, sau đó nghe thấy tiếng động lớn bên ngoài, liền hiểu ra. Cậu nhanh chóng đưa tay lên che mắt tôi, ghé sát tai tôi, nói nhỏ: "Không được xem."

Tôi ngoan ngoãn nhắm mắt. 

Một ông già đầu hói, bụng bia, không hiểu sao Thẩm Vi Vi lại có thể hôn ông ta được. Nếu không phải nữ chính là cô ấy, tôi đã tò mò nhìn thêm vài cái, không đến mức nhìn thấy cảnh khó coi như vậy. 

May mắn thay, chẳng bao lâu sau, những âm thanh nửa chối nửa nhận cũng xa dần, có lẽ họ đã lên lầu. 

Tôi tháo tay cậu ấy ra, chọc vào eo Thẩm Thanh Liên: "Dậy đi, cậu nóng quá, sắp c.h.ế.t nóng rồi."

Thẩm Thanh Liên mặt đỏ ửng: "Chị thơm quá."

Tôi: "..."

Đứa trẻ này, bị làm sao vậy.

"Thôi đi, đi ngủ, tôi mệt rồi."

Tôi là người đầu tiên xuống xe. 

Vào thang máy lên lầu, tôi mới phát hiện đây là tòa nhà chung cư.

Hóa ra đã về nhà cậu ấy.

Trong nhà trống trải. 

Tôi nhìn xung quanh, hơi lạ: "Cậu ở một mình à?"

"Ừ, ba mẹ em ở nước ngoài." Thẩm Thanh Liên vừa nói vừa chu đáo thu dọn phòng khách cho tôi. 

Tôi vô thức hỏi: "Cậu định cho tôi ngủ ở phòng khách à?"

Nói xong, tôi cảm thấy xấu hổ vô cùng. 

Thẩm Thanh Liên sững lại, cầm gối chuyển hướng bước đi, khóe miệng khẽ cong lên.

Sự hiểu ý không lời này thật sự quá nguy hiểm. 

Tôi không dám nói thêm lời nào, sợ lại nói ra những lời ngớ ngẩn. 

Sau khi tắm xong, cả hai chúng tôi đều khá căng thẳng. Cả hai nằm xuống ngay ngắn, đàng hoàng. 

Thời gian đã điểm 12 giờ. 

Thẩm Thanh Liên hơi động đậy, nhỏ giọng hỏi: "Tôi tắt đèn nhé?"

"Ừ."

Căn phòng tối dần. 

Tôi vừa thích nghi với bóng tối thì cảm nhận được hơi thở nóng bỏng tiến gần. 

Luồng khí ấm áp phả qua tai tôi: "Có thể ôm chị ngủ không?"

"Được."

Tôi đã thèm được chạm vào cơ bụng cậu ấy từ lâu rồi, bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội. 

Trong lúc tôi đang tập trung cảm nhận cơ bụng thì Thẩm Thanh Liên tiến lại gần hơn, giọng nói khàn hẳn đi: "Em có thể gọi chị là ‘em bé’ không?"

Tôi đang chìm đắm trong những đường nét của cơ bụng, lơ đãng đáp: "Em bé."

Một tiếng cười khàn, ướt át vang lên bên tai tôi. 

Sự quyến rũ này khiến tôi suýt nghĩ mình đã đổi bạn trai. 

Thẩm Thanh Liên lại tiến gần hơn nữa, hầu như không còn khoảng cách, cậu ấy cười khẽ: "Em bé, tôi có thể hôn chị không?"

"Không, ưm..."

Chết rồi, cậu ấy lại không nghe lời nữa rồi. 

Giữa cơn mơ hồ, điện thoại của tôi sáng lên. Tôi lén liếc nhìn, là tin nhắn của Lâm Du:

[Trời ơi, Mộng Mộng, để tôi kể cho cậu nghe. Hôm nay Thẩm Vi Vi suýt nữa thì bám lấy anh cậu. Nghe nói công ty nhỏ của nhà cô ấy gặp vấn đề, bố cô ấy muốn gả cô ấy cho lão già để đổi lấy tiền đầu tư. Chắc là cô ấy nhìn thấy xe anh cậu đắt tiền, định bám vào đó...]

Tôi đang đọc dở thì điện thoại bị úp xuống. 

Chú chó nhỏ dính người lập tức bò lên người tôi, "Em bé, nhìn tôi này."

Tôi thở dài bất lực: "Tối quá, không nhìn thấy."

"Vậy bật đèn nhé?"

"Không, tôi ngại."

Cậu ấy nắm lấy tay tôi, áp sát lên người: "Hôn tôi đi..."

Tôi sắp khóc đến nơi: "Môi tôi sắp nứt ra rồi."

Tính cả lúc nãy cũng phải gần hai tiếng hôn nhau rồi.

Chú chó nhỏ dính người tỏ vẻ ấm ức, cọ đầu lông lá vào vai và cổ tôi: "Vậy... ôm thôi..."

Tôi vừa buồn vừa cảm thấy mềm lòng: "Đang ôm đây còn gì?"

"Không giống..."

"Khác chỗ nào?"

Cậu ấy tỏ vẻ ấm ức, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Tay chị không đặt lên người tôi..."

Tôi muốn đưa tay lên trán, nhưng không thể cử động. 

"Ngốc à, cậu giữ c.h.ặ.t t.a.y tôi thế này sao tôi đặt được?"

Thẩm Thanh Liên ngẩng đầu lên, ngẩn người, "Xin lỗi, vậy... hôn thêm chút nữa nhé, chị~"

?

Lời từ chối của tôi lại bị cậu ấy ngăn lại.

Từng gợn sóng nhẹ nhàng từ mép ga trải giường lan tỏa ra ngoài cửa sổ, ánh trăng trong trẻo rọi vào giấc mơ. 

Đêm khuya, nhưng lòng người chưa tĩnh.

(Hoàn)

Loading...