Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cừu Ngon Nghẻ Và Sói Xám - Chương 1,2,3: Chúc cậu may mắn nhé.

Cập nhật lúc: 2024-10-05 11:13:21
Lượt xem: 586

1.

Cún con nhà tôi?

Tôi nhướng nhẹ mày, ném ly trà sữa lót giấy ăn vào thùng rác.

Bình tĩnh nhắn lại: [Nhà tôi nuôi nhiều cún lắm, cậu là con nào?]

Vừa nhắn xong, huấn luyện viên gọi tập hợp.

Tôi cất điện thoại, chạy nhanh về vị trí của mình.

Huấn luyện viên da ngăm rất nghiêm khắc, nhưng lại đặc biệt ưu ái các cô gái xinh đẹp, được đứng trong bóng râm, có thể lười biếng một chút.

Nhưng cũng có điểm xấu. Vì tôi luôn cảm thấy anh ta chỉ giả vờ chỉnh tư thế quân sự để lấy cớ động chạm tôi.

Lúc thì chạm tay, lúc thì chạm eo, có khi còn động vào cằm tôi.

Lấy lý do: "Tay phải khít lại, eo phải thẳng, cằm phải thu về".

Ngay khi tôi định lên tiếng phản đối thì huấn luyện viên bị tổng huấn luyện viên gọi đi.

Mọi người thở phào, thả lỏng lưng, khẽ than phiền về cái nắng gắt.

Tôi lén rút điện thoại ra xem.

Tin nhắn lạ lại đến.

[Là con cún hung dữ nhất nhà chị.]

[Chị đừng lo, hắn xong đời rồi.]

Khoảng mười phút sau, huấn luyện viên da ngăm được thay bằng huấn luyện viên da trắng.

Nghe nói huấn luyện viên da ngăm đã bị khiển trách và sắp bị kỷ luật, có thể sẽ bị sa thải.

Tôi khẽ mỉm cười.

Ừm, thú vị thật.

Tôi có chút thích con cún biết cắn người này rồi.

2

Sau khi kết thúc huấn luyện vào buổi tối, nhà ăn đông như kiến, không chen vào nổi.

Nghĩ bụng về ký túc xá ăn mì gói cũng được.

Vừa quay người, tôi đụng phải một nam sinh.

Cậu ấy rất cao, tạo nên một lớp bóng râm trên người tôi.

Tôi xoa xoa trán đau, ngước nhìn từ xương quai xanh tinh tế của cậu ta rồi lên trên. Môi đỏ, mũi cao, một đôi mắt đào hoa đẹp, trên đầu mũi còn có một nốt ruồi đỏ cuốn hút.

Nghe các cô gái xung quanh bàn tán, tôi đoán người này chắc hẳn là nhân vật nổi tiếng của trường.

"Xin lỗi nhé." Tôi không có ý gây sự, né tránh cậu ta rồi tiếp tục đi về phía trước.

Cậu ấy đuổi theo sau, nhẹ nhàng chào hỏi:

"Chào chị, em là chủ tịch câu lạc bộ múa, muốn mời chị gia nhập câu lạc bộ của bọn em, được không?"

Tôi vốn cũng định tham gia câu lạc bộ múa nên đã đồng ý.

"Được, ngày tuyển thành viên tôi sẽ đến phỏng vấn."

Sau khi trao đổi số liên lạc, tôi phát hiện tên cậu ấy khá hay.

Tên là Thẩm Thanh Liên.

"Trạc thanh liên nhi bất yêu" (Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn).

Tên rất hợp với ngoại hình của cậu ấy, đôi mắt đào hoa lại mang một vẻ trong trẻo hoà hợp không thể tả.

Vừa thuần khiết lại vừa quyến rũ.

Ngoại hình tuyệt đẹp, dáng vóc như người mẫu nam.

"Đàm Thiển Mộng? Tên chị cũng rất hay."

Thật tâm đầu ý hợp, cậu ấy cũng khen tên của tôi.

"Cảm ơn." Tôi đút tay vào túi quần, chuẩn bị quay lại ăn cơm, bụng đói sắp xẹp lép rồi.

Thẩm Thanh Liên lại chặn bước chân của tôi, cười nhẹ.

"chị chưa ăn cơm đúng không? Nếu chị không ngại thì có thể ăn cùng em, em đã nấu sẵn rồi."

Thấy tôi nghi ngờ, cậu ta liền giải thích:

"Dạ dày em khá yếu, không ăn được đồ ăn ỏ nhà ăn nên thường tự nấu ở chung cư riêng."

Tôi nghiêng đầu khó hiểu: "Chung cư? cậu ở ngoài trường à?"

Cậu ấy chỉ về một tòa nhà nào đó giải thích: "Không, em ở trong trường, gần lắm, là tòa nhà kia, phòng múa cũng ở đó, em có thể tiện đường dẫn chị xem qua phòng múa của bọn em."

"À..." Tôi gật đầu như hiểu như không rồi đi theo cậu ấy đến tòa nhà căn hộ mới tinh và sang trọng kia.

Tầng hai là phòng múa, tầng ba là phòng vẽ, tầng bốn và năm là không gian riêng của Thẩm Thanh Liên.

Tôi hiểu rồi.

Cậu ấy nhà giàu, kiểu người thường được đồn là tài trợ xây dựng trường học và phòng thí nghiệm.

Thẩm Thanh Liên đặt điện thoại úp trên bàn, thắt tạp dề rồi vào bếp, cười ngại ngùng:

"Còn thiếu một món nữa là xong, chị cứ ăn trước đi, không cần đợi em đâu, huấn luyện xong chắc đói lắm rồi."

Tôi gật đầu cảm ơn qua loa, ánh mắt lướt qua bóng lưng bận rộn của cậu ta, cuối cùng dừng lại trên chiếc điện thoại úp trên bàn.

Tôi thử nhắn tin cho số lạ kia: [Cún con.]

Bên kia không trả lời, điện thoại của Thẩm Thanh Liên trên bàn cũng không rung.

Chẳng lẽ đoán sai rồi?

Tôi ngờ vực nhìn chiếc điện thoại màu đen úp mặt.

Không đúng lắm.

Quá tốt và nhiệt tình thế này, không thể nào không có ý đồ.

Câu lạc bộ nào lại nhiệt tình mời gọi đến mức này, tôi không tin lắm.

Thẩm Thanh Liên bưng món cuối cùng ra, lau tay, cười: "Mau ăn đi, đã bảo không cần đợi em mà."

"Cảm ơn cậu." Tôi cầm đũa lên, nhìn cậu ấy, "cậu học năm mấy rồi?"

"Năm hai."

"Ừm, trông cậu có vẻ nhỏ tuổi quá."

Thẩm Thanh Liên tự nhiên múc cho tôi một bát canh, giải thích: "Ừ, em đi học sớm vài ngày, rạng sáng hôm nay là vừa qua sinh nhật 18 tuổi."

Tôi ngạc nhiên chớp mắt.

"À, sinh nhật vui vẻ nhé, thật ngại quá, sinh nhật cậu mà tôi lại tay không đến ăn chực."

"Không sao, chị đồng ý với em đã là món quà sinh nhật tuyệt vời nhất rồi."

Hả?

Anh ấy lại vội vã thêm một câu để che giấu: "Đồng ý vào câu lạc bộ."

Tôi cụp mi mắt xuống, nhìn bàn ăn đầy màu sắc và hương vị, khẽ cười: "Vậy thì gọi anh là học trưởng không hợp lắm đâu, anh nhỏ hơn tôi mà."

"Nếu anh không ngại, có thể gọi tôi là chị."

Nói xong, tôi quan sát phản ứng của cậu ấy.

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333

Thẩm Thanh Liên sững lại, tai ửng đỏ, trông giống hệt một chàng trai ngây thơ đang bị trêu ghẹo.

Điện thoại đột nhiên rung lên.

[Chị, em đây.]

[Em đã mua đồ ăn ngoài cho chị rồi, để trước cửa phòng ký túc xá, chị ăn ngon nhé, không được ăn mì tôm đâu.]

Trong lòng tôi đã có suy đoán, cất điện thoại đi, ánh mắt liếc qua giữa Thẩm Thanh Liên và điện thoại của cậu ta.

Mỉm cười nói: "Xin lỗi, tôi đùa thôi, gọi tôi là Thiển Mộng là được rồi."

Sau khi ăn xong, tôi từ chối lời đề nghị của Thẩm Thanh Liên đưa tôi về. Căn hộ của cậu ấy nằm chéo đối diện với ký túc xá chúng tôi, rất gần.

Gần đến mức chỉ cần một cái ống nhòm là có thể thấy rõ số phòng ký túc của chúng tôi.

3.

Trên đường về ký túc, tôi gặp bạn học cùng khóa đã giúp tôi chuyển hành lý vào ngày khai giảng.

Lộ Nam, học khoa phát thanh, là một chàng trai rạng rỡ và vui vẻ. Chỉ cần nói chuyện đôi ba câu là cậu ấy sẽ ngọt ngào gọi tôi là chị.

Nhưng tôi chẳng hề nghi ngờ tin nhắn là của cậu ấy gửi.

Bởi vì, giống như bây giờ, ánh mắt của cậu ấy quá trong sáng, có thể nhìn thấu ngay.

Lộ Nam cười tươi tiến lại gần, sánh bước cùng tôi: "Chị, sao chị lại đi ra từ tòa nhà đó, chị quen Thẩm Thanh Liên à?"

"Vừa mới quen thôi, em biết cậu ấy à?" Tôi lục túi và chia cho Lộ Nam một viên sô cô la mà khi nãy Thẩm Thanh Liên đã đưa cho.

Tôi nhớ là, ngày khai giảng cậu ấy còn ngậm một cây kẹo mút.

Chắc là thích đồ ngọt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/cuu-ngon-nghe-va-soi-xam/chuong-123-chuc-cau-may-man-nhe.html.]

Quả nhiên cậu ấy ăn rất vui vẻ, như một chú chó lớn đáng yêu, vừa ăn vừa líu lo kể tôi nghe rất nhiều câu chuyện về Thẩm Thanh Liên.

Một chàng trai hoàn hảo từ gia thế, tài năng đến ngoại hình.

Điểm duy nhất là cậu ấy ít xuất hiện và ít nói.

Tôi lại đưa cho cậu ấy một viên sô cô la khác, cười hỏi: "Làm sao em biết rõ thế?"

Lộ Nam cười "hì hì" hai tiếng, hạ thấp giọng ghé sát vào tôi: "Anh trai em là bạn của anh ấy, tên là Lộ Bắc, là phó chủ tịch câu lạc bộ múa của anh ấy, người ta còn đồn hai người đó có quan hệ mờ ám nữa."

Tôi đang định nói gì đó thì điện thoại rung liên tiếp mấy lần.

[Chị, trông chị có vẻ rất vui khi nói chuyện với cậu ta nhỉ.]

 

[Chị thích kiểu người đó sao, em đẹp trai hơn cậu ta mà.]

  

[Rất muốn hôn chị thật mạnh, em ghen rồi.]

...

Tôi ngầm lườm một cái trong lòng, bất chợt ngước lên, nhìn về phía ban công của căn hộ ở xa.

Đáng tiếc, chẳng thấy ai.

Sau khi tán gẫu thêm vài câu với Lộ Nam, tôi trở về ký túc xá. Nhìn hộp đồ ăn ở cửa, tôi có chút chán nản ném nó vào thùng rác.

Vừa vào phòng, bạn thân Lâm Du đã nhào tới, vừa nhảy vừa múa quanh tôi.

"Ahhhh, Thiển Mộng của tớ! Cậu bị Thẩm Thanh Liên tán tỉnh ở cửa nhà ăn đúng không? Nghe nói cậu còn theo anh ấy đến căn hộ kia nữa, trời ạ, hai người không phải là đang yêu nhau đấy chứ?"

Tôi ngơ ngác.

Hóa ra mọi người đều biết anh ấy à?

Rồi tôi bất đắc dĩ giải thích: "Không phải tán tỉnh, cậu ấy mời mình tham gia câu lạc bộ múa thôi, đúng lúc mình cũng định đăng ký, nên bọn mình mới nói chuyện, cậu ấy bảo sẽ dẫn mình đi xem phòng múa."

Nghe vậy, bạn cùng phòng Thẩm Vi Vi với khuôn mặt lạnh lùng cũng dịu đi, nở nụ cười, tiến lại gần.

"Thiển Mộng, tớ cũng muốn đăng ký câu lạc bộ múa, lúc đó chúng ta cùng đi nhé."

Tôi chẳng nghĩ ngợi gì mà gật đầu: "Được."

Thẩm Vi Vi với vẻ ngượng ngùng, chủ động nhắc đến: "Nói thật, Thẩm học trưởng là người trong mộng của tớ đó, tớ vì anh ấy mới thi vào trường này."

Lâm Du mắt sáng rực như người hóng chuyện: "Có chuyện à! Trước đây cậu quen anh ấy thế nào?!"

"Chuyện là..." Giọng nói của Thẩm Vi Vi ngày càng ẻo lả.

Tôi chẳng mấy hứng thú, cầm bộ đồ ngủ rồi vào phòng tắm.

Đêm đó, khi nằm trên giường, Thẩm Vi Vi đột nhiên nhắn tin cho tôi.

[Thiển Mộng, cậu có thể nhường Thẩm học trưởng cho tớ không? Tớ thật sự rất thích anh ấy.]

Tôi nghĩ một lúc rồi đáp: [Tớ sẽ hỏi thử.]

Sau đó, tôi mở khung chat với cái avatar con mèo.

Không hiểu sao, con mèo đó nhìn rất quen. Có lẽ mèo nào cũng giống nhau thôi.

Trong khoảnh khắc đó, Thẩm Vi Vi liên tục nhắn tin thúc giục. Tin nhắn lạ cũng tới tới tấp.

[Chị ngủ sớm nhé.]

  

[Chị, em muốn mơ thấy chị.]

  

[Chị, khi nào chị có thể làm vợ em được...]

  

[Em rất thích chị...]

Có vẻ người này đang rất rảnh.

Tôi trực tiếp nhắn cho Thẩm Thanh Liên trên WeChat về việc Thẩm Vi Vi muốn kết bạn với cậu ấy.

Anh ấy trả lời rất nhanh. Nhưng chỉ có ba chữ lạnh lùng: [Không kết bạn.]

Sau đó cậu ấy lại nhắn thêm: [Ngủ ngon, nghỉ ngơi sớm đi, mai chị còn phải huấn luyện quân sự nữa.]

Tôi truyền đạt lại cho Thẩm Vi Vi, đổi lại là giọng điệu mỉa mai của cô ấy: [Cậu không hỏi phải không? Cậu cũng thích Thẩm học trưởng chứ gì?]

Tôi chẳng buồn giải thích, gửi cho cô ấy ảnh chụp màn hình.

Kết quả cô ấy quay ra nói xấu tôi trong nhóm chat ký túc xá, bảo tôi chắc chắn đã cố ý nói xấu cô ấy với Thẩm học trưởng, còn nói tôi mưu mô, viết cả một bài dài chửi bới tôi.

Thẩm Vi Vi thật ngốc, cô ấy không biết rằng Lâm Du là chị dâu tương lai của tôi.

Lâm Du đã chuyển lại hết những gì cô ấy nói xấu tôi.

Huấn luyện quân sự cả ngày, tôi mệt lắm, chẳng có sức mà bận tâm đến mấy chuyện vớ vẩn này.

Tôi vứt điện thoại xuống rồi ngủ.

Sáng hôm sau thức dậy, đập vào mắt tôi là hàng loạt tin nhắn.

[Chị, chào buổi sáng, em để bữa sáng trước cửa ký túc xá rồi, nhớ ăn nhé.]

  

[Không có độc đâu, chị đừng vứt nữa mà.]

  

[Trưa nay em sẽ mua cơm cho chị, chị đừng chen chúc ở nhà ăn, muốn ăn gì thì bảo em nhé.]

  

[Hôm nay cũng là một ngày em thích chị, bao giờ chị mới đồng ý làm bạn gái em đây... em thật sự thích chị lắm...]

Tâm trạng u ám vì phải ra ngoài nắng huấn luyện ngay lập tức tốt lên rất nhiều.

Tôi mỉm cười, mang bữa sáng vào.

Nhắn lại cho cậu ấy: [Cậu là Lộ Nam phải không? Tôi đồng ý để cậu làm bạn trai tôi rồi, trưa nay xong huấn luyện mình cùng ăn cơm nhé.]

Nhắn xong, tôi cố nhịn cười, vui vẻ ăn sáng.

"Cún con" của tôi đã tìm hiểu kỹ lắm, mua đúng mấy món tôi hay ăn.

Ấm áp và chu đáo.

Một lúc sau, tin nhắn của cậu ấy mới đến:

[Em không phải Lộ Nam.]

Dừng vài giây, Sau vài giây, cậu ta lại gửi đến một loạt tin nhắn liên tiếp:

[Hai người không được ở bên nhau, cũng không được ăn cơm cùng nhau, chị càng không được thích cậu ta.]

  

[Em giận vì chị nhận nhầm người đấy.]

  

[Chị còn muốn ở bên người khác, sao có thể chứ? Không được phép đâu.]

  

[Chị là của em, em cũng là của chị.]

  

...

Tôi cười khom cả lưng khi nhìn vào điện thoại. 

 

Rõ ràng là rất tức giận rồi. Đến mức còn không thèm gọi tôi là chị nữa.

Tôi cố ý phớt lờ, không trả lời. Hơn nữa, ánh mắt của Thẩm Vi Vi cứ dõi theo tôi, còn khó chịu hơn cả con ruồi.

Trước khi ra ngoài, cô ấy không kiềm chế được mà hỏi tôi: "Thiển Mộng, ai mang bữa sáng cho cậu thế?"

Tôi lịch sự đáp lại, giọng điệu mang theo ý tứ xa cách: "Là một chú cún con nhỏ tuổi hơn."

Lâm Du kịp thời thêm vào, cố ý trêu cô ấy: "Là Thẩm Thanh Liên đúng không? Nghe nói bình thường cậu ấy rất lạnh lùng và bí ẩn, ngay cả các thành viên câu lạc bộ múa cũng ít khi gặp cậu ấy. Rõ ràng là cậu ấy thích cậu mới kiếm cớ để tiếp cận cậu mà."

Thẩm Vi Vi tức đến mức mặt méo mó, giận dữ phản bác: "Không thể nào, đừng nói linh tinh, Thẩm học trưởng không thích kiểu con gái như thế này đâu!"

Tôi thấy hứng thú, nhướng mày hỏi: "Vậy cậu ấy thích kiểu nào?"

Thẩm Vi Vi ngẩng đầu lên, không thể giấu nổi vẻ đắc ý trên mặt.  

"Tôi đã nghe ngóng rồi, Thẩm học trưởng thích kiểu con gái có gương mặt thanh thuần, như mối tình đầu ấy."

Ồ, không ngạc nhiên khi Thẩm Vi Vi luôn cố gắng xây dựng hình tượng cô gái trong sáng, ngây thơ ở bên ngoài.

"Chúc cậu may mắn nhé."

Tôi không còn hứng thú để tiếp tục cuộc trò chuyện, cùng Lâm Du đi xuống sân vận động để tập trung.

Loading...