Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cưu Chiếm Thước Sào - Chương 22

Cập nhật lúc: 2024-10-14 11:48:57
Lượt xem: 528

Ta ngẩng đầu quỳ gối tiến lên hai bước, thất thanh kêu lên: "Phụ hoàng! Nhi thần không có! Nhi thần dám thề với trời! Cái c.h.ế.t của mấy vị hoàng huynh không phải do nhi thần làm! Nhi thần cũng là bị người ta lừa gạt!"

"Ngươi làm sao chứng minh? Ngươi làm sao để trẫm tin ngươi không có?"

Hoàng thượng lau đi m.á.u bên mép môi, cúi đầu lạnh lùng nhìn chằm chằm ta.

Ta đứng ngây ra hồi lâu, môi run rẩy, lại trăm miệng cũng không thể biện bạch.

"Sao không nói nữa? A? Trẫm hỏi ngươi làm sao chứng minh?! Nói!"

Bị mắng nhiếc một trận, nước mắt ta không khỏi dâng đầy.

Dường như đã bị dồn vào đường cùng, ta đột nhiên như phát điên giật phăng mũ miện, mặc cho tóc tai buông xõa, khóc lóc nói: "Xin phụ hoàng minh giám——nhi thần, nhi thần kỳ thật——là thân nữ nhi ạ!"

Hoàng thượng trợn to mắt, dường như hoàn toàn không ngờ tới câu trả lời này, nửa người đều ngồi thẳng dậy: "Ngươi nói gì!? Ngươi, ngươi nói lại cho trẫm một lần nữa?"

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

Ta vừa khóc vừa kêu lên: "Phụ hoàng nghĩ Sở gia lấy chuyện gì uy h.i.ế.p nhi thần mưu phản? Chính là thân phận nữ nhi của nhi thần ạ! Giấu giếm vua cha là tội lớn, trong lòng nhi thần hoảng sợ, nhất thời mới hồ đồ, suýt nữa bị người ta khống chế! Phụ hoàng thử nghĩ lại đi, nếu như huynh trưởng của nhi thần đều c.h.ế.t hết, để đường huynh kế vị, nhi thần từ nay về sau chính là một vị công chúa thất sủng! Nhi thần thật sự không biết, g.i.ế.c huynh đệ đối với nhi thần rốt cuộc có ích lợi gì! Phải, nhi thần ngày thường là có chút tiểu xảo tiểu tâm tư, phụ hoàng không biết nội tình, chỉ cảm thấy nhi thần lòng lang dạ sói, nhưng nhi thần tự biết mình thân phận không chính đáng, nhất định có tai ương. Nếu như kế vị, thân phận nữ nhi của nhi thần làm sao có thể qua mắt cung nhân? Chẳng phải là sớm muộn gì cũng bị vạch trần, đến lúc đó vẫn phải bị ép nhường ngôi cho đường huynh! Nếu đã như vậy, nhi thần làm sao có thể hồ đồ, chính tay làm ra loại chuyện xấu xa này? Phụ hoàng, người có thể không tin nhi thần, nhưng người vạn vạn lần không thể nhìn thấy cây mà không thấy rừng, bỏ qua hung thủ thật sự hại huynh trưởng!"

Hoàng đế nhắm mắt lại, lớn tiếng cho người truyền triệu bà đỡ vào điện.

Bà đỡ bẩm báo kết quả nghiệm thân, n.g.ự.c hoàng đế phập phồng, lại phun ra một ngụm máu.

“Lũ ngu xuẩn, lũ gian trá, cả đám các ngươi đều đáng chết..."

Ta từ trong phòng bước ra, nghẹn ngào tâu: "Phụ hoàng, nhi thần nào dám cố ý lừa dối người. Năm xưa, Sở hậu mưu hại mẫu phi, kẻ dưới đều nói chỉ có sinh con trai mới mong bảo toàn tính mạng. Mẫu phi muốn tự vệ, mới phải mua chuộc bà đỡ. Sau đó, mẫu phi mang nhi thần lưu lạc chốn nhân gian, nhi thần lúc ấy còn thơ dại, cứ ngỡ mình vốn là nam nhi... Đến khi hồi kinh, được diện kiến long nhan, nhi thần mới nhớ ra thân phận thật sự của mình. Muốn thưa lại chân tướng với phụ hoàng, nhưng lại không dám! Nhi thần sợ hãi, thật sự rất sợ hãi! Nay đem chuyện này tâu lên, nhi thần đã chẳng màng sống chết. Phụ hoàng muốn c.h.é.m muốn giết, nhi thần xin cam chịu. Chỉ cần giang sơn vững bền, nhi thần tuyệt không một lời oán thán!"

Hoàng đế ho khan hồi lâu mới hoàn hồn, nghiến răng gằn từng chữ: "Sở thị, Sở thị!"

Ông ngẩng đầu nhìn trừng trừng vào ta, hai mắt đỏ ngầu tia máu: "Ngũ nhi, ngươi hãy nói cho trẫm biết, Sở thị có biết thân phận thật sự của ngươi hay không?"

Ta cúi đầu, run rẩy thưa: "Chỉ có một người biết... chính là Sở Hiên của Sở gia. Có lần nhi thần không may rơi xuống nước, được Sở Hiên cứu giúp."

"Từ đó về sau, hắn ta liền ân cần chu đáo với ngươi, nói là ái mộ ngươi, có phải không?"

"... Phải." Ta cắn môi: "Hắn nói... hắn chưa từng gặp nữ tử nào như con. Con chưa từng gần gũi nam tử, lúc đó trong lòng rất vui mừng, nào ngờ suýt chút nữa đã gây nên đại họa."

Hoàng đế hẳn đã nhìn thấu mưu đồ của Sở gia, cười lớn mấy tiếng rồi nghiến răng: "Muốn trộm rồng thay phượng, chiếm đoạt tổ chim khách ư? Hay cho Sở Hiên, hay cho Sở thị! Trẫm không hề bạc đãi các ngươi! Nào ngờ từng kẻ một đều ấp ủ tâm địa độc ác đến vậy! Khôi hài thay, trẫm anh minh một đời, vậy mà bị Sở gia tuyệt diệt con nối dõi, giờ chỉ còn lại một đứa con gái..."

Phải, thật đáng thương.

Ông vất vả chinh chiến giành lấy thiên hạ, giờ đây một đứa con trai cũng không có, chỉ còn lại một đứa con gái.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/cuu-chiem-thuoc-sao/chuong-22.html.]

Một nữ nhi thì có thể làm được gì?

Tuy rằng con bé này cũng có chút năng lực, nhưng dù sao cũng là phận nữ nhi...

Chắc hẳn phụ hoàng đang nghĩ như vậy?

Ta cụp mi mắt xuống, che giấu tâm tư.

Sở gia mưu nghịch, sát hại hoàng tử, bất kỳ ai có liên quan đều bị bắt giữ, kẻ bị lưu đày, người chờ xử trảm vào mùa thu.

Triều đình bỗng chốc trống rỗng, quan viên ai nấy đều lo sợ, chỉ e vạ lây đến mình.

Sở gia nhiều năm gây dựng thế lực, bè cánh chằng chịt, từng nhóm người bị tống giam, triều đình vắng hoe hẳn.

Ta nhân cơ hội này tiến cử, đề bạt một số quan viên từng thân thiết lúc còn ở Đông cung.

Họ đều là người quen cũ, nay thấy ta không quên tình xưa nghĩa cũ, lại biết ta không phải kẻ lòng dạ hẹp hòi như Thái tử trước kia, nên đều bằng lòng phò tá.

Sau khi thanh trừng toàn bộ những kẻ có liên quan, sức khỏe của phụ hoàng ngày càng suy yếu.

Hôm nay, sau khi cùng ta phê duyệt xong tấu chương, ông tựa vào giường nghỉ ngơi một lát, bỗng nhiên vẫy ta lại gần.

"Con gái của ta."

Tuy có chút nghi hoặc nhưng ta vẫn ngoan ngoãn bước tới.

Ông ôn tồn hỏi: "Giờ chỉ có hai cha con mình, không có ai khác, có điều gì cứ nói ra hết. Hôm nay trẫm muốn hỏi con, nếu trẫm phong con làm Thái nữ, con có bằng lòng không?"

Ta kinh hãi vô cùng: "Việc này... việc này sao có thể được?"

Phụ hoàng trừng mắt: "Con là con gái của trẫm, mang trong mình dòng m.á.u của trẫm. Thiên hạ này là do trẫm một tay đánh lấy, truyền lại cho con gái mình là lẽ đương nhiên, sao lại không được?"

Ta lộ vẻ mặt khổ sở: "Phụ hoàng, nếu nói nhi thần không hề có chút ý nghĩ nào với quyền lực, e rằng là giả dối.

“Nhưng nhi thần thật sự không muốn sống trong những ngày tháng nơm nớp lo sợ, chỉ e bí mật bị bại lộ. Lần này Sở gia dựa vào chuyện này để uy hiếp, khống chế nhi thần, lần sau nếu kẻ khác cũng nắm được điểm yếu này, chẳng phải nhi thần lại phải chịu sự điều khiển của người khác hay sao? Đến lúc đó, thiên hạ đổi chủ, giang sơn rơi vào tay kẻ khác, nhi thần còn mặt mũi nào mà gặp tổ tiên dưới suối vàng?"

Ta cúi đầu quỳ xuống: "Chi bằng trước mắt hãy trừ khử đám loạn thần tặc tử nhà họ Sở, sau đó xin phụ hoàng cho đón con trai của bá phụ vào cung, sớm lập làm Thái tử để an định xã tắc."

Nghe ta nói vậy, phụ hoàng sa sầm nét mặt, giận dữ quát: "Tên tiểu tử đó tư chất tầm thường, tính tình độc ác, làm sao xứng đáng làm vua! Nếu con muốn chọc tức trẫm đến chết, cứ việc tiến cử đường huynh của con đi!"

 

Loading...