Cừu béo dẫn lợn rừng về nhà - 7

Cập nhật lúc: 2024-07-16 00:31:25
Lượt xem: 127

"Đúng vậy, tính tình tôi rất xấu tính. Tôi không có nhiều tài năng, không có tiền bạc, cũng không có quyền lực, nhưng tôi muốn có em. Từ ngày nhìn thấy em, tôi đã muốn em đi theo tôi."

Anh giơ tay nhéo dái tai tôi, giống như đang cố gắng ổn định tâm trí con mồi sắp mất khống chế, ngăn không cho nó phát điên: "Nhưng em không nghe lời, còn không ngừng dụ dỗ tôi."

Giờ khắc này, dục vọng đè nén gần hai tháng qua của Trần Dã dần dần phóng đại, hiện tại con mồi đã cận kề, trong tầm tay.

Nhớ lại lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, anh luôn giống như bất mãn với trời với đất, thỉnh thoảng mới nói chuyện với tôi. Bây giờ thì như thế nào?

Phải, anh giống như một cậu bé ngồi ở hàng ghế sau ở trường, kéo b.í.m tóc của cô gái mình thích, làm cô ấy khóc và khiến cô ấy nhớ đến mình.

Tôi cố nén cười, trịnh trọng gật đầu: “Trần Dã, em thấy chú rất ngây thơ.”

Anh sửng sốt :"Đã mười hai năm trôi qua kể từ khi chú mười tám tuổi. Tại sao chú vẫn trông giống như một tên k..hốn? Thích thì thích, sao lại vòng vo!"

“Vậy thì làm thằng k..hốn nạn đi!” Trong lời nói của anh có sự dụ dỗ, bị màn đêm phóng đại vô hạn: “Vậy tôi có thể chọn người mình thích không?”

Tôi giả ngu: "Chú thích ai?"

Dường như nhìn thấy sự ngây ngất cùng tự mãn trong mắt tôi, anh men theo bậc thang tiến lại gần: “Tôi thích em!”

Đáp lại anh là tiếng tôi giục mọi người đóng cửa lại. Tôi hả hê hét lớn: “Chú ơi, khuya rồi chú đi ngủ đi!”.

Trần Dã bị tôi trêu đùa, cười nói: "Dao Dao, sớm muộn gì tôi cũng sẽ bị em chơi c..hết!"

Lớp giấy cuối cùng trong mối quan hệ của chúng tôi đã bị xé rách. Chúng tôi đều ngầm quan tâm đến mối quan hệ sắp nảy mầm này, không vội vã nói muốn ở bên nhau mà tiến triển dần dần.

Theo lời của Trần Dã thì: "Em đã đúng khi đẩy tôi ra đi vào đêm hôm đó. Tình cảm không phải là sự thúc đẩy của dopamine. Anh cần dành cho em một lời tỏ tình chính thức chân thành vào một thời điểm phù hợp và với một món quà được chuẩn bị chu đáo, để em hiểu rằng sự khởi đầu của mối quan hệ này không phải là do cảm xúc nhất thời mà là một sự chuẩn bị lâu dài."

Trong vài ngày chúng tôi vun đắp mối quan hệ, Tiền Hữu Minh bị Trần Dã bắt phải làm việc trên cánh đồng và đến lò mổ để bắt lợn. Nhìn chàng trai trẻ kiệt sức, tôi thầm hối lỗi trong lòng.

Tiền Hối, cha của Tiền Hữu Minh, người cùng anh ta đến đây, lấy tư cách người lớn nghiêm túc hỏi tôi: "Cháu và Trần Dã đó có quan hệ gì?"

"Cháu thích anh ấy!"

Chuyện này hoàn toàn trong sạch, không có gì phải giấu giếm.

“Tiểu Dao, cháu thật là bất hiếu!” Tiền Hối tức giận đập bàn: “Đó chính là hung thủ g..iết cha cháu. Lần này chú đến đây không chỉ vì Tiểu Minh đòi chú đưa nó đến gặp cháu, mà còn vì chú phát hiện ra rằng cha cháu đã gặp Trần Dã trước khi ông ấy qua đời. Bằng chứng đã được chú đã giao cho cảnh sát."

[Bạn đang đọc Cừu béo dẫn lợn rừng về nhà được edit và đăng tại Nhân Trí page]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/cuu-beo-dan-lon-rung-ve-nha/7.html.]

13.

Ông ấy vừa dứt lời, tôi sững người tại chỗ.

Tôi vội vã quay lại cửa hàng, muốn hỏi Trần Dã chuyện gì đã xảy ra, nhưng bên ngoài cửa hàng, Trần Dã đã bị bắt lên xe cảnh sát.

Anh thấy tôi đến, nói vài lời với những người xung quanh, họ cởi còng tay cho anh rồi anh đi về phía tôi.

Tôi im lặng tính mở miệng mấy lần, cuối cùng nhìn anh hỏi: "Trần Dã, em có nên tin những gì họ nói không?"

Trong mắt có chút bối rối, anh nói: "Tôi sẽ quay lại sau vài ngày nữa, em giúp tôi giấu bà."

Anh không trả lời vào trọng tâm, nhưng nói rằng anh sẽ quay lại. Điều này là để trấn an tôi. Tôi trả lời: "Được, em tin anh."

Nhưng thị trấn này là một nơi rất nhỏ bé, tin tức về việc Trần Dã bị xe cảnh sát đưa đi nhanh chóng lọt ra ngoài trong những cuộc trò chuyện sau bữa tối của những người quen biết.

Sau khi nghe tin này, bà ngoại của Trần Dã ngất nên được đưa vào bệnh viện. Khi tỉnh dậy, bà nhìn tôi và nói: "Mấy năm trước bà bị bệnh thận, Trần Dã vì bà mà quay lại nơi này. Là bà đã kéo Tiểu Dã đi! Cha mẹ Tiểu Dã mất sớm, nhà nội bên kia là gia đình phú quý, không muốn nuôi Tiểu Dã nên đem nó trả cho bà, bà biết bọn họ ghét bỏ mẹ Tiểu Dã là do mẹ nó là kết hôn lần hai, cảm thấy Tiểu Dã là người không rõ lai lịch”

Nói xong, bà ho, tôi giúp bà đứng vững.

Tôi đưa cho bà cốc nước âm ấm mà tôi đã rót cho mình trước khi ra ngoài để nguội bớt, để bà uống để làm dịu cổ họng.

"Bà ngoại, anh ấy sẽ không sao, đừng lo lắng."

Sau khi uống nước xong, bà vỗ nhẹ vào tay tôi và âu yếm nói: “Con và Tiểu Dã là những đứa trẻ ngoan”.

Tôi sợ bà ngoại sẽ nhớ Trần Dã cả ngày nên dỗ bà ngủ. Sau khi bà ngủ, tôi về nhà nấu canh, định mang vào cho bà bồi bổ cơ thể, tôi cũng sẽ đến đồn cảnh sát để hỏi thăm tin tức để bà yên tâm.

Nhưng tôi không ngờ rằng đó đã là lần gặp cuối cùng của chúng tôi. Bệnh viện thông báo rằng bà đã rơi từ cửa sổ của phòng bệnh và c..hết tại chỗ.

Khi biết tin, tôi vội vã đến bệnh viện ngay lập tức. Thang máy mở ra, tôi thở hồng hộc chạy đến cửa phòng bệnh. Ở cuối hành lang, Trần Dã, người đã được tha bổng sau 24 giờ, đang ngồi trên chiếc ghế dài với ngọn đèn sau lưng, sững sờ một lúc lâu. Không phải là chán nản, mà là rất bình tĩnh. Không buồn, không giận, chỉ cúi đầu.

Tôi bị thấy cay ở mũi, tôi biết anh cũng không thể gặp bà ngoại lần cuối. Anh nghe thấy tiếng bước chân liền nhìn về phía tôi, ngơ ngác nói như một đứa trẻ lạc lối: "Lâm Dao, hình như tôi không còn có nhà."

Tôi cố nén nước mắt và an ủi anh “Em ở đây, em luôn ở đây”.

Khi bác sĩ yêu cầu các thành viên trong gia đình ký tên, Trần Dã bắt đầu viết chậm rãi như một con rối.

Tôi không kiềm chế được nữa, quay người chạy đến lối thoát hiểm, bịt miệng bật khóc.

Bình luận

4 bình luận

Loading...