Chạm để tắt
Chạm để tắt

CỬU ÂM TỤ SÁT - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-07-06 16:40:38
Lượt xem: 576

1.

 

Linh đường tràn ngập khói, tiếng chiêng trống ồn ào, náo động.

 

Mùi gỗ đàn hương, mùi thuốc lá, mùi mồ hôi và mùi thức ăn dính dầu mỡ trộn lẫn vào nhau. 

 

Khói làm tôi chóng mặt, nhức đầu, n.g.ự.c đau nhức. 

 

Thấy mặt tôi tái nhợt, Trình Hiên đi tới đưa cho tôi một chai nước. 

 

"Em có thấy khó chịu không? Để anh đưa em ra phía sau núi hít thở không khí trong lành, phong cảnh ở đó rất đẹp."

 

Tôi gật đầu cảm ơn. 

 

Đây là năm đầu tiên tôi và Trình Hiên kết hôn, tôi cùng anh ấy đến dự đám tang của ông nội anh ấy. 

 

Trong thôn, bảy cô tám dì đều nhìn chằm chằm vào con dâu mới là tôi. 

 

Hôm nay là ngày cuối cùng của lễ tang, ngày mai quan tài sẽ được chôn cất. 

 

Mẹ chồng tôi đặc biệt dặn dò tôi không được chạy lung tung, nếu không người thân bạn bè sẽ cười nhạo. 

 

Lễ tang ở quê Trình Hiên rất phức tạp. 

 

Cứ cách một giờ, phải thổi kèn sona và đánh chiêng trống.

 

Làm tôi ong ong cả đầu. 

 

Trình Hiên kéo tôi đến gặp mẹ chồng, nói muốn đưa tôi đi dạo, khóe miệng mẹ chồng lập tức trễ xuống. Bà ấy nhướng mi, không hài lòng liếc nhìn tôi: “mọi người không ai nhúc nhích, chỉ có cô là muốn đi.” 

 

Trong phòng tang lễ có một chiếc ghế dài màu đen kiểu cũ. 

 

Tôi ngồi hai ngày, lưng đau nửa người tê cứng. 

 

Tuy rằng không vui nhưng mẹ chồng cũng không muốn làm mất mặt Trình Hiên.

 

2.

 

Quê của Trình Hiên nằm sâu trong núi. 

 

Dù có chiếc xe tốt mấy cũng không thể đi vào con đường đá gập ghềnh này. 

 

Khi chúng tôi lên núi, là ngồi trên một chiếc máy kéo. 

 

Trình Hiên là sinh viên đại học duy nhất trong thôn, vùng núi hẻo lánh bay ra một con phượng hoàng vàng. 

 

Anh ấy chỉ con đường núi uốn lượn, kể cho tôi nghe hồi còn nhỏ anh đã trèo đèo lội suối như thế nào để ra ngoài đi học.

 

Tôi nghe mà đau lòng không thôi.

 

Cũng may, những ngày tháng khó khăn đã qua. 

 

Chúng tôi hiện tại sống rất tốt, có nhà, có xe, có công việc ổn định. 

 

Nơi này tuy hoang vắng nhưng phong cảnh lại rất đẹp. 

 

Khắp đồi núi nở đầy những bông hoa nhỏ không biết tên.

 

Khi gió thổi qua, mũi tràn ngập hương thơm của thực vật. 

 

Đặc biệt là những đỉnh núi nối tiếp nhau ở phía xa. 

 

Tôi nhịn không được đếm một chút, có chính xác chín đỉnh. 

 

Trình Hiên chỉ một cái thung lũng trước mặt, cảm xúc trong lòng chùng xuống: "Ông nội chọn nghĩa trang ở đó."

 

Nói xong, anh ấy tìm một tảng đá nhẵn thín, ngồi lên trên đó. 

 

"Anh hơi mệt, em tự mình đi dạo một lát đi.” 

 

"Đừng chạy lung tung, chú ý an toàn." 

 

Trình Hiên khi còn nhỏ được ông nội nuôi dưỡng. 

 

Cha mẹ anh phải làm việc đồng áng bận tối tăm mặt mũi nên ông nội anh chịu trách nhiệm chăm sóc anh ở nhà. 

 

Ông nội sẽ dẫn anh đi hái trái rừng, cành thông, đào chuột đất, tìm tổ chim. 

 

Ngọn núi này chứa đầy kỷ niệm của Trình Hiên và ông nội.

 

3.

 

Lúc này, một tia nắng vừa xuyên qua tầng mây, chiếu vô số chùm ánh sáng vàng xuống núi. 

 

Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/cuu-am-tu-sat/chuong-1.html.]

Tôi không thể không chụp ảnh đăng lên mạng.

 

Caption: Nơi yên nghỉ của ông, mong ông kiếp sau sẽ được vàng son. 

 

Có lẽ vì bức ảnh quá đẹp nên nhanh chóng thu hút nhiều bình luận của cư dân mạng. 

 

[Oa, nơi này nhìn hoành tráng quá!] 

 

[Một, hai, ba, chính xác là chín ngọn núi. Đây chẳng phải là mạch rồng trong truyền thuyết sao?]

 

[Tôi cũng cảm thấy nơi đây phong thủy rất tốt, tương lai càng thịnh vượng.] 

 

Những bình luận của cư dân mạng làm tôi ấm lòng. 

 

Tôi lướt qua điện thoại, giây tiếp theo, nụ cười như đông cứng ở miệng.

 

[Cười c.h.ế.t đi, đây là loại long mạch gì, đây chính là tử vong mạch!]

 

[Chôn xuống đi rồi cả nhà cùng ch. ế. t!]

 

Đây là một cư dân mạng có ID là "Bà ngoại Thanh Vũ của bạn."

 

Khi nhìn thấy dòng chữ “Cả nhà phải ch. ế. t”, tôi tức giận đến run cả tay. 

 

Đây là loại người gì vậy? 

 

Cư dân mạng cũng cảm thấy bị xúc phạm trước lời nói không kiêng nể gì của cô mà để lại tin nhắn mắng mỏ. 

 

Bài báo trên mạng: [Sao cô ác thế?] 

 

Bà nội Thanh Vũ của bạn: [Ví của tôi không mỏng bằng của bạn.]

 

Cư dân mạng: [Chính mình tích chút đức đi, bớt khẩu nghiệp, đừng kiếm sự tồn tại trên mạng!]

 

Bà nội Thanh Vũ của bạn: [Bạn thì hiểu cái gì, tôi đang cố gắng tích âm đức đây.]

 

Cư dân mạng: [Chắc hẳn bà có một cuộc sống khó khăn với cái miệng nghiệp như vậy.]

 

Bà nội Thanh Vũ của bạn: [Không khổ bằng đồ ăn bạn đang ăn đâu, nên lo mà ăn đồ của bạn đi.]

 

4.

 

Người này lấy một chọi trăm, đánh nhau với mọi người. 

 

Một nhóm cư dân mạng bị đánh cho tơi bời, lần lượt phá vỡ phòng tuyến. 

 

Tôi âm thầm xóa đi dòng chữ đã gõ. 

 

Quên đi, tôi mắng cô ấy cũng không được, nên đừng cãi nhau với cô ấy thì hơn.

 

Tôi muốn giải quyết mọi việc im lặng, nhưng người tên “Bà nội Thanh Vũ của bạn” này không chịu để tôi đi. 

 

[Cửu m tụ tà khí, nước lạnh ngâm quan tài.]

 

[Đây là nơi t.h.i t.h.ể được nuôi dưỡng, nhanh chóng đào người ra!]

 

[Nếu không vào đêm đầu thất, t.h.i t.h.ể sẽ thành cương thi, phải dùng m.á.u của sáu người thân tế quan.] 

 

Cô ấy nói với vẻ nghiêm túc, khiến tôi dựng tóc gáy, mồ hôi lạnh toát ra trên lưng. 

 

Khi gió núi thổi vào dính dính vào người tôi rất khó chịu. 

 

[Hãy nhìn kỹ nghĩa địa này, bây giờ mặt trời đang gay gắt như vậy, trên nghĩa địa có dấu vết của ánh sáng mặt trời không?] 

 

[Cửu phong thành sát, tụ âm hợp thành tà.]

 

[Xung quanh là cây xanh, chỉ có nghĩa trang này là không có thảm thực vật.]

 

[Vùng đất này là nơi cực kỳ hiếm có để dưỡng thi.]

 

[Một khi t.h.i t.h.ể được chôn cất, nó sẽ biến thành cương thi trong vòng bảy ngày.]

 

 Tôi cảm thấy như có gì đó không ổn với mình. 

 

Nếu thái độ của cô ấy không quá kiêu ngạo, tôi chắc chắn sẽ cãi nhau lớn với cô ấy. 

 

Hoặc có thể nghĩ cô ấy là một đạo sĩ đến đây để lừa tiền. 

 

Nhưng cô ấy gặp ai mắng ai, tôi cảm thấy bị thuyết phục phần nào. 

 

Kẻ nói dối không nên điên cuồng như vậy, làm s

ao họ có thể lừa dối người khác sau khi xúc phạm họ? 

 

Vì thế tôi không những bình tĩnh lại mà còn nghiêm túc hỏi cô: [Làm sao cô chứng minh đây là nơi dưỡng thi?]

Loading...