Cướp vợ - Phần 10 (END)

Cập nhật lúc: 2024-07-04 22:43:07
Lượt xem: 137

25 (Hoắc Kỳ Sâm)

Lúc tôi và Hứa Niệm kết hôn, Chu Dĩ Sanh xảy ra chuyện.

Công việc kinh doanh của hắn liên tiếp gặp khó khăn, mắc nợ chồng chất. Tâm trạng hắn không tốt, liền đi sòng bạc giải sầu.

Đầu tiên là thua tiền liên tiếp, tiếp theo lại bị người ta gài bẫy dây dưa với phụ nữ. Trong lúc quần áo xộc xệch, bị chặn lại trên giường khách sạn đòi tiền.

Cuối cùng, nhà họ Chu xoay sở đủ mọi cách mới gom góp một ngàn vạn chuộc hắn về. Nhưng cũng từ đó, hoàn toàn không gượng dậy nổi.

Bà Chu cũng vì thế mà tức giận đến mức nằm liệt giường.

Tôi không cho Hứa Niệm biết những việc này. Cô ấy sắp trở thành cô dâu của tôi và kết hôn là một sự kiện trọng đại đối với cả hai chúng tôi.

Vì thế, không nên vì những người và những chuyện không quan trọng này làm hỏng tâm trạng tốt của mình.

Kỳ thật Chu Dĩ Sanh có kết cục như vậy rất bình thường. Một người đàn ông nửa vời, dâm đãng như hắn, sớm muộn gì cũng phải thua trên người phụ nữ mà thôi.

Tôi chỉ là luôn có chút tiếc nuối, vì sao tôi và Hứa Niệm lại gặp nhau muộn như vậy.

Giá mà chúng tôi gặp được nhau trước khi cô ấy kết hôn, cô ấy cũng không cần phải chịu đựng ba năm khổ sở này.

Nhưng tôi lại rất hạnh phúc. Đêm hôm đó, tôi đã không từ chối một người hơi chật vật như cô ấy. Tối hôm đó, tôi như ma xui quỷ khiến mà dẫn cô ấy trở về khách sạn.

Khi cô ấy tắm rửa xong đứng trước mặt tôi, cả người như phù dung ngâm trong nước.

Nhìn thấy khuôn mặt dịu dàng xinh đẹp của cô ấy, tôi mới giật mình. Thì ra mọi chuyện đều do ông trời sắp đặt.

Giống như lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô ấy thời niên thiếu, trái tim tôi đã lỡ nhịp. Sau nhiều năm như vậy, tôi vẫn sẽ yêu cô ấy một lần nữa.

Nhưng Hứa Niệ không còn nhớ tới tôi nữa. Cô ấy thậm chí đã là vợ của người khác.

Nhưng điều đó không quan trọng. Kết hôn thì cũng có thể ly hôn. Huống chi cô ấy lại có một người chồng dơ bẩn không chịu nổi như vậy.

Khi tôi cởi áo choàng tắm và hôn cô ấy, cô ấy đã khóc.

Tôi biết đối với Hứa Niệm mà nói, cô ấy đã phải tích lũy bao nhiêu thất vọng, oan ức mới dám bước đến một bước như vậy.

Tôi vô cùng may mắn khi cô ấy lựa chọn đi về phía tôi. Còn tôi, không từ chối cô ấy.

Ban đầu, cô ấy ngại ngùng, rồi cứng ngắc, cứ một mực khóc. Tôi phải dỗ dành thật lâu, cho đến khi cô ấy thích ứng và chìm đắm.

Cuối cùng, cô ấy biến thành dòng nước ấm áp và mềm mại dưới cơ thể tôi. Tôi dỗ dành cô ấy gọi tên tôi. Một lần lại một lần, không để cho cô ấy dừng lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/cuop-vo/phan-10-end.html.]

Cô ấy cảm thấy thoải mái nhưng lại nhìn tôi với ánh mắt bất bình. Tôi ôm cô ấy vào lòng. Cô ấy rất ngoan, nhưng có lẽ là mệt muốn c..hết rồi, cho nên mới không đẩy tôi ra.

Lúc nửa tỉnh nửa mê, cô ấy còn không quên dặn dò tôi: "Ngày mai hai chúng ta sẽ là người xa lạ, không nên gặp lại nữa..."

Nhưng làm sao cô ấy biết được, mọi chuyện đã đến mức này, làm sao tôi có thể buông tay.

Cũng bắt đầu từ đêm hôm đó, tôi đã đưa ra quyết định: Từng bước từng bước một, để cho cô ấy đi tới bên cạnh tôi. Cả đời này, tôi sẽ yêu cô ấy bằng cả trái tim mình.

Nhưng bí mật này, tôi cũng sẽ giấu kín đến ngày tôi c..hết.

Hứa Niệm đã thay xong váy cưới.

Tôi đưa điện thoại cho trợ lý, quay người đi về phía cô ấy.

Hứa Niệm nhìn tôi mỉm cười bẽn lẽn và dịu dàng. Chiếc váy cưới màu trắng phức tạp, tinh xảo khiến cô ấy đẹp như một đóa hoa bách hợp.

Giống hệt như năm Hứa Niệm mười bốn tuổi. Mặc váy trắng đi xe đạp, rồi lại nghịch ngợm một tay điều khiển tay lái, tay bên kia cầm cây kem ốc quế. Que kem tan chảy, làm bẩn tay cô ấy.

Hứa Niệm có chút bối rối, tay lái lắc lư, xe mất khống chế rồi đ.â.m thẳng vào đầu xe của tôi. Cô ấy bị ngã. Bắp chân bị cọ rách da chảy rất nhiều máu, đau đến khóc không ngừng.

Lúc tôi xuống xe đỡ Hứa Niệm. Kem tan chảy trên tay cô ấy cọ vào áo sơ mi của tôi. Cô ấy khóc nức nở, nhưng vẫn không quên xin lỗi tôi.

Tôi đã đưa Hứa Niệm đến một phòng khám gần đó. Lúc bác sĩ khử trùng vết thương cho cô ấy, cô ấy yếu ớt khóc toáng lên. Tôi chỉ có thể che mắt Hứa Niệm lại, không cho cô ấy nhìn vết thương rồi vụng về dỗ dành.

Sau đó bạn học của Hứa Niệm chạy tới tìm, nói giáo viên dạy múa đang sốt ruột chờ cô ấy. Hứa Niệm tránh tay tôi, vội vàng nói lời cám ơn rồi rời đi. Lúc đó tôi vẫn nghĩ rằng chúng tôi sẽ sớm gặp lại nhau.

Nhưng không ngờ, ngày hôm sau tôi và mẹ đã được cha mình đón đến Hồng Kông. Anh trai cùng cha khác mẹ của tôi c..hết trong tai nạn xe hơi, mà bọn họ lại không có đứa con nào nữa. Tôi trở thành con trai duy nhất của cha tôi. Mẹ tôi xuất thân thấp kém, rốt cục cũng được như ý nguyện được đón vào cửa lớn nhà họ Hoắc. Còn tôi vốn là con riêng, nay lại trở thành người thừa kế duy nhất.

Số phận của tôi, từ giờ phút này trở đi, thành công vang dội.

Cuộc sống của tôi, bị người cha độc đoán ngang ngược một tay sắp xếp. Nhưng chỉ có chuyện kết hôn cưới vợ này, tôi kiên quyết làm theo ý mình.

Cha tôi già rồi, lão tướng già đi thì chung quy cũng phải cúi đầu đối với người trẻ, sóng sau vượt sóng trước. Cuối cùng ông ấy cũng chỉ có thể thỏa hiệp.

“Hứa Niệm.”

Tôi nhìn vợ của mình, vươn tay đỡ cô ấy. Hứa Niệm có chút ngượng ngùng, nhẹ nhàng đặt tay vào lòng bàn tay tôi.

Tôi nắm chặt những ngón tay của cô ấy, lần này sẽ nắm chặt, sẽ không bao giờ buông ra nữa.

(--END--)

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...