Chạm để tắt
Chạm để tắt

Cuồng Yêu - Chương 14-15 (Hoàn)

Cập nhật lúc: 2024-07-09 18:13:45
Lượt xem: 4,561

14.

"Ba, hay là con nói chuyện này cho Ôn Thời Tứ biết, anh ấy có muốn g.i.ế.c con không?" 

Ba tôi dựa vào đầu giường, lục giỏ trái cây: "Nhỏ mọn thế, đến thăm ba mà chỉ mang có chút trái cây thế này." 

"Ba!"

"Rồi rồi, thực ra ba nói cho con biết. Lúc đầu, ba định tìm đối tượng liên hôn cho con là cậu nhóc nhà họ Trần cơ. Nhưng mà giữa đường bị Ôn Thời Tứ cướp mất. Nó nói nó thầm mến con từ lâu rồi."

Tôi không dám tin vào tai mình: "Từ khi nào vậy ạ?"

"Hình như là từ hồi cấp ba, nó nói con giống như một mặt trời nhỏ, hoạt bát, vui vẻ, mang đến năng lượng tích cực cho mọi người, nói năng văn vẻ lắm, nhưng ba nhìn ra được là thằng bé thật lòng, nó còn hứa với ba là sẽ yêu con cả đời, hơn nữa ba và ba nó cũng quen biết, nên mới quyết định gả con cho nó." 

Ba tôi vừa ăn chuối vừa nháy mắt với tôi, "Cho nên là ba vô tình se duyên cho hai đứa đấy!" 

Nghe xong, lòng tôi như có vị chua chát, ngọt ngào khó tả.

Thầm mến tôi sao?

Từ hồi cấp ba? 

Là anh ta bắt đầu trước.

Vậy thì… Những lúc tôi theo đuổi Hạ Ngư Chu. Anh ta đều nhìn thấy sao? 

Vậy thì… Anh ta đau lòng biết nhường nào. 

Tôi chạy như bay về nhà, đợi Ôn Thời Tứ về, nhào vào lòng anh ta.

"Sao vậy?" 

Tôi không nói gì, chỉ ôm chặt lấy anh ta. Nửa ngày sau mới lên tiếng: "Xin lỗi, lần trước em bỏ trốn, để anh phải vất vả đi tìm."

Ôn Thời Tứ mỉm cười xoa đầu tôi: "Không trách em." 

"Còn nữa, xin lỗi, em cứ nghĩ người cứu em năm đó là Hạ Ngư Chu, nên..." 

"Đừng nói nữa, Khương Khương." 

Ôn Thời Tứ cúi đầu, hôn lên môi tôi, "Em xem, bây giờ chúng ta đã ở bên nhau, vậy là tốt rồi, còn những năm tháng đó, những hiểu lầm đó, anh không để tâm đâu, không sao cả, em chỉ cần biết anh yêu em là được rồi."

Hạ Ngư Chu đuổi đến tận bệnh viện, xin lỗi tôi, cầu xin tôi tha thứ.

"Xin lỗi, là anh đã hiểu lầm em, chúng ta có thể làm bạn bè lại được không?"

Hạ Ngư Chu ôm một bó hoa, đứng trước mặt tôi, vẫn mặc bộ đồ như ngày nào, một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, nụ cười rạng rỡ như xưa. Bây giờ tôi chỉ cảm thấy ghê tởm. 

Muộn rồi. 

Muộn mất rồi. 

Hạ Ngư Chu. 

Tôi đã kết hôn rồi. 

Cho nên…

"Thôi khỏi." 

Năm đó, chính tay cậu đã chọn cách bịt tai không nghe tôi giải thích, bây giờ chân tướng đã rõ ràng, cậu mới chịu cởi bỏ lớp phòng bị, vậy thì có ích gì nữa chứ? 

"Khương Khương!" 

[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

Hạ Ngư Chu kích động muốn ôm lấy tôi, "Thật sự xin lỗi."

Tôi né tránh, nhưng trong lòng lại cảm thấy bàng hoàng. Câu nói "xin lỗi" đó, rõ ràng tôi chưa bao giờ cần phải nói, vậy mà lại nói suốt bao nhiêu năm qua. 

Hiểu lầm thì cứ hiểu lầm đi. Tôi không quan tâm nữa. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/cuong-yeu/chuong-14-15-hoan.html.]

"Tôi đã kết hôn với Ôn Thời Tứ rồi, sau này đừng tìm tôi nữa."

"Không, Khương Khương, hai người chỉ là liên hôn thôi, em không thể nào thích anh ta được, chẳng phải trước đây em đã thích anh nhiều năm như vậy sao? Bây giờ anh đã thay lòng đổi dạ rồi, chỉ cần em đồng ý, anh sẽ lập tức ly hôn với Niên Niên, anh sẽ cưới em!"

"Ai nói tôi không thích Ôn Thời Tứ? Người ta vừa giàu có, vừa tốt bụng, chuyện kia cũng rất tuyệt vời! Xin lỗi, mời anh đi cho." 

Vừa xoay người, tôi đã nhìn thấy Ôn Thời Tứ đang dựa người vào cửa xe.

Không biết đã nghe từ lúc nào, ánh mắt hai người chạm nhau. Tôi lập tức né tránh. 

"Vừa rồi em nói gì cơ? Giàu có, tốt bụng... chuyện gì cũng tuyệt vời?"

Gương mặt tôi lập tức đỏ bừng, tôi cứng cổ nói: "Không có, anh nghe nhầm rồi." 

"Ồ," Ôn Thời Tứ nhướng mày, "Hay là chúng ta về nhà nói chuyện tiếp?"

15.

Bệnh tình của ba tôi đã ổn định.

Tháng thứ hai, tôi đã mang đến cho ông một tờ giấy khám thai. Người đàn ông gần sáu mươi tuổi, đây là lần đầu tiên tôi thấy ông ấy rơi nước mắt.

Biết mình bị ung thư không khóc. 

Hóa trị không khóc. 

Vậy mà khi nhìn thấy tôi mang thai, ông ấy lại khóc. 

"Để ba đặt tên cho cháu!

"Gọi là Ôn Ôn đi!" 

Tôi chợt nhớ ra cái tên Khương Khương chắc chắn cũng là do ông ấy đặt. 

Thôi được rồi. 

Ôn Ôn thì Ôn Ôn.

Nghe như là một cái tên không sợ lạnh giá vậy. 

Ôn Thời Tứ ôm lấy tôi: "Khương Khương à." 

"Gọi là vợ."

"Vợ à."

 

Ngoại truyện

Hồi cấp ba, Ôn Thời Tứ vừa đánh bóng rổ xong, vén áo lên lau mồ hôi. Vô tình nhìn thấy Khương Khương đang mỉm cười đưa cho Hạ Ngư Chu một chai nước. Ôn Thời Tứ bỗng nhiên cảm thấy khát nước. Nhưng lại từ chối tất cả những chai nước được đưa đến. Anh ta chỉ muốn nhận của một người. Nếu cô ấy không đưa cũng không sao.

"Bạn học, cố lên nhé!"

Trước khi chạy 1000 mét ở hội thao, Khương Khương cài số báo danh cho anh ta, vẫy tay, làm động tác cổ vũ, "Cố gắng hết sức là được rồi! Mệt quá thì đừng chạy nữa, nghỉ ngơi một chút!" 

Ôn Thời Tứ mỉm cười. 

Mọi người đều bảo anh ta phải giành giải nhất, phải giành vinh quang cho lớp. 

Không ngờ, cũng có người quan tâm đến anh ta. 

"Ừm." 

Ôn Thời Tứ bước lên đường chạy. Anh ta liếc nhìn về phía xa, ánh nắng thật đẹp.

 

(Hết)

Loading...