Chạm để tắt
Chạm để tắt

CUỘC TÁI NGỘ CỦA NHỮNG NGƯỜI YÊU NHAU - Chương 6

Cập nhật lúc: 2024-08-19 01:11:49
Lượt xem: 803

Anh khuyên tôi đừng nhận tội thay.  

 

Tôi hỏi tại sao, anh cúi xuống nhìn tôi, ánh mắt như gió mưa, dịu dàng và thương xót:  

 

"Em cũng là em gái của anh mà."  

 

Chỉ có điều, tôi đã phụ lòng khuyên bảo của anh.  

 

Nhưng lần này, tôi quyết định nghe lời anh.  

 

Mẹ Tống và cha Tống có lẽ bây giờ đã hận tôi thấu xương, ở lại chỉ càng thêm phiền phức mà thôi.  

 

Tôi nghiêm túc nói:  

 

"Anh, anh phải bảo trọng."  

 

Tống Thừa Nhật khẽ cười, giọng nói trầm thấp: "A Âm, hãy sống tốt cuộc đời của em."  

 

Dọn dẹp xong hành lý, tôi rời khỏi nhà họ Tống.  

 

Nhìn về phía trước.  

 

Gió thổi qua, cuốn lên những chiếc lá rơi đầy mặt đất.  

 

Lúc này, ánh nắng chiếu xuống người tôi, ấm áp vô cùng.  

 

Và ngay lúc đó, một bóng người đột ngột xuất hiện trước mặt tôi, giọng nói đầy lo lắng:  

 

"Tống Đường Âm, anh đến rồi! Em không sao chứ?"

 

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

12

 

Tôi ngẩn người.  

 

Ngẩng đầu nhìn lên.  

 

Người đàn ông mặc một chiếc áo sơ mi đen, dáng người cao ráo, đôi mắt sâu thẳm, cả người chìm trong ánh bình minh, như đang đứng trong ánh sáng, gương mặt tuấn tú mang vẻ lười biếng và vô tâm.  

 

Nhưng lúc này, sắc mặt anh hơi tái, lo lắng nhìn tôi, thấy tôi không bị thương mới nhẹ nhõm hẳn, ánh mắt dừng lại trên chiếc vali của tôi hai giây.  

 

Rồi anh chần chừ lên tiếng:  

 

"Tống Đường Âm, em bỏ nhà đi sao?"  

 

Là Hạ Vấn Tân.  

 

Chính xác là Hạ Vấn Tân trẻ hơn nhiều tuổi.  

 

Những ký ức về quá khứ nhanh chóng lướt qua đầu tôi.  

 

Có ánh mắt dịu dàng của anh nhìn tôi, có anh lười biếng ngáp, có anh nắm tay tôi từng bước đi vào hôn nhân, và cuối cùng dừng lại ở buổi chiều tối khi chúng tôi gặp nhau lần đầu.  

 

Anh có vẻ lười biếng, nhưng thực chất lại âm thầm siết chặt tay, anh hỏi tôi:  

 

"Tống Đường Âm, em có muốn lấy anh không?"  

 

Khoảnh khắc này, tim tôi đập nhanh dữ dội, mắt không rời khỏi người đàn ông dù chỉ một giây.  

 

Cho đến khi anh ấy hoảng hốt trợn to mắt, kinh ngạc nói:  

 

"Tống Đường Âm, em khóc sao? Ai bắt nạt em rồi!"  

 

Tôi đang khóc sao?  

 

Khóc vì điều gì chứ.  

 

Được gặp lại anh.  

 

Lẽ ra tôi nên vui mới đúng.  

 

Nhưng, những cảm xúc dồn nén từ kiếp trước trong lòng tôi đều hóa thành nước mắt, từ trong tim chảy ra.  

 

Nước mắt không sao ngừng lại được.  

 

Tôi khóc.  

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/cuoc-tai-ngo-cua-nhung-nguoi-yeu-nhau/chuong-6.html.]

Hạ Vấn Tân chỉ im lặng ngồi bên cạnh tôi.  

 

Lâu sau, anh ôm tôi vào lòng, giọng nói trầm thấp, mang theo một chút cưng chiều bất đắc dĩ, như đang dỗ dành một đứa trẻ yêu quý:  

 

"A Âm, đừng khóc nữa.”

 

"Ai bắt nạt em, anh sẽ trả thù cho em, được không?"  

 

"Không cần."  

 

Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y áo của anh, lắc đầu: "Không cần trả thù."  

 

Kiếp này, tôi chỉ muốn ở bên anh thật tốt.  

 

Không muốn gì khác.

 

13

 

Tôi theo Hạ Vấn Tân trở về căn hộ của anh.  

 

Lạnh lẽo và yên tĩnh.  

 

Là phong cách của anh.  

 

Kiếp trước, sau khi Hạ Vấn Tân qua đời, tôi đã từng sống ở đây rất lâu.  

 

Xem như tưởng nhớ.  

 

Lại giống như hồi ức.  

 

Không rõ ràng.  

 

Tôi đã quen thuộc với bố cục của nơi này từ lâu.  

 

Nhưng không nhận ra rằng, khi tôi thành thục đi vào sâu nhất, rẽ vào, mở cửa, bước vào phòng tắm, ánh mắt của Hạ Vấn Tân chợt tối đi trong một khoảnh khắc.  

 

Nhìn vào gương, tôi thấy đôi mắt sưng đỏ và gương mặt thảm hại của mình.  

 

Tôi nhẹ nhàng thở dài.  

 

Cảm thấy có chút mất mặt.  

 

Rõ ràng đã quyết tâm gặp lại Hạ Vấn Tân một cách đàng hoàng.  

 

Nhưng mỗi lần gặp nhau, tôi lại luôn như thế này, thật thảm hại.  

 

Nhưng không sao.  

 

Hạ Vấn Tân yêu tôi như thế.  

 

Anh sẽ không ghét bỏ tôi.  

 

Chắc chắn sẽ không.  

 

Đây là điều mà kiếp này tôi tin tưởng nhất.  

 

Bước ra khỏi phòng tắm, Hạ Vấn Tân đang tựa vào tường bên ngoài chờ tôi.  

 

Anh hỏi tôi:  

 

"Tại sao lại khóc?"  

 

Tôi thản nhiên kể lại mọi chuyện vừa xảy ra.  

 

Giữa tôi và anh không có gì phải giấu giếm.  

 

Nghe xong, Hạ Vấn Tân sững sờ: "Vậy là nhà họ Tống muốn em chịu tội thay sao?"  

 

Tôi gật đầu:  

 

"Nhưng em đã từ chối.  

 

"Chuyện này sẽ không kết thúc đơn giản như vậy đâu. Hạ Tiểu Tiểu tuy bị thương nặng nhưng chưa tỉnh lại, cũng không có bất kỳ chứng cứ nào, chỉ có thể đợi cô ấy tỉnh lại mới có thể làm rõ, dù cảnh sát hiện tại cho rằng Tống Như có khả năng lớn là nghi phạm, nhưng nghi ngờ đối với anh cũng không phải là không có——"  

 

Anh càng nói, sắc mặt càng trầm xuống, tôi đột nhiên lên tiếng ngắt lời anh: "Hạ Vấn Tân, em hơi đói rồi."  

 

Loading...