Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 393

Cập nhật lúc: 2024-07-05 07:30:58
Lượt xem: 55

Khúc Kha: “Làm sao vậy?”

Túc Bạch nói: “Anh thấy phẩm cách em thật sự rất tốt.”

Khúc Kha: “Cũng không phải chứ?” Cô cười cười: “Em kể cả muốn giúp người khác một tay cũng trước hết phải bảo đảm cho bản thân đã. Hơn nữa em đã nói rồi đấy thôi? Em vì qua lại với họ mới cố tình giúp đỡ đưa ra ý kiến. Cho nên bản chất em vẫn còn rất ích kỷ.”

“Em không phải.”

Khúc Kha nghiêng mắt nhìn Túc Bạch, Túc Bạch lại không nhìn Khúc Kha nữa, ngược lại lời nói vẫn rất kiên định: “Em không phải!”

Tuy cô nói như vậy nhưng Túc Bạch lại không cho rằng thế. Anh thấy những người thật sự ích kỷ phải giống như anh mới đúng. Anh so với Khúc Kha có thể làm nhiều việc hơn hẳn. Có điều anh lại không làm.

Hai người đều yên lặng. Mãi sau Túc Bạch mới nói: “Tiểu thuyết của em… còn tiếp tục viết chứ?”

Khúc Kha gật đầu: “Vâng, mỗi tội nội dung mà em biết không còn quá nhiều, em vốn còn cảm thấy bản thân có thể đưa ra rất nhiều chi tiết mới. Bây giờ thật sự bắt đầu viết mới phát hiện ra căn bản không có bao nhiêu.”

Túc Bạch cười: “Em đã rất giỏi rồi.”

Hai người cứ ngồi như vậy với nhau, người ngoài nhìn vào chỉ cảm thấy quan hệ giữa đôi bên không cạn.

Lúc Thẩm Hoài đi qua đã liếc nhìn hai người bọn cô, cả hai còn đang trong trạng thái ngẩn người, hắn cầm cái túi trên tay, nói: “Đêm nay Đỗ tiên sinh và Lôi đội trưởng định ở lại ăn bữa cơm chiều, hai người cũng qua đây đi.”

Khúc Kha xua xua tay: “Không cần, giữa trưa tôi ăn nhiều, buổi tối chỉ sợ muốn ăn cũng không ăn được.”

Thẩm Hoài mỉm cười: “Gọi cô qua ăn cơm cũng là vì khi họ đều cảm thấy trước đó những lời cô nói đều có lý cả, nên muốn tìm cô nói chuyện thêm một chút.”

Việc đánh đánh g.i.ế.c giết mấy người bọn hắn đều rất lành nghề chứ mấy cái này quả thực không am hiểu lắm. Người đã vươn đến một vị trí nhất định đều không phải kẻ ngu dốt, bọn hắn không hiểu lắm thật đấy nhưng hoàn toàn không ngại việc tìm hiểu ý nghĩa trong lời nói của Khúc Kha.

“Mọi người đều nếu đã thành tâm mời cô thì cứ đến đây đi.” Thẩm Hoài mỉm cười: “Chỉ cần cô không uống rượu, chúng ta chính là bạn tốt.”

Khúc Kha: “……”

Cô sâu kín: “Chú không thấy nói như vậy hơi quá à?”

Thẩm Hoài: “Nói đùa thôi, cô đừng để ý.”

Lời nói như vậy cũng không sai, chẳng qua Khúc Kha nhìn ánh mắt hắn ta lại không thấy chút đùa vui nào. Cô hừ mạnh một tiếng, rất không vừa lòng: “Nếu cảm thấy tửu lượng tôi không tốt, vậy đừng mời tôi nữa! Ha!”

Thẩm Hoài: “Tôi sai rồi, được không?” Hắn ta bật cười: “Thật sự sai rồi, ngài đại nhân không chấp nhặt với tiểu nhân tôi. Thả cho tôi một con đường sống nha?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-393.html.]

Khúc Kha: “Ha hả!”

Khúc Kha không quá đắn đo, ngược lại nghiêm túc nói: “Thật ra tôi đâu có lợi hại như thế. Những cái có thể nói, tôi đều đã nói rồi. Nếu muốn tôi nói nhiều hơn nữa, bản thân tôi cũng chẳng biết nên nói với mấy người cái gì. Hơn nữa, những lời tôi nói kỳ thật đều là lý luận suông, chẳng được đưa vào thực tế lần nào. Tôi với chú không giống nhau, kinh nghiệm thực tế của chú nhiều nên chắc không cần dùng đến tôi. Tình huống như vậy tôi đã nói sơ lược, nếu cần nói chi tiết hơn thì chắc không được.”

Cô nhún vai, giữ nguyên thái độ nghiêm túc: “Tôi chỉ là một cô gái, luôn ở cùng cánh đàn ông mấy người thật không tiện tiện chút nào.”

Lời này cũng không sai, Thẩm Hoài nghe đến đó cũng không khuyên nữa, chỉ ừ một tiếng. Tầm mắt hắn chuyển sang người Túc Bạch: “Cậu thì sao?”

Túc Bạch: “Có thể cọ cơm, sao thiếu tôi được?”

Thật thẳng thắn.

Thẩm Hoài cười cười ẩn ý, xoay người rời đi.

Khúc Kha nhìn bóng dáng Thẩm Hoài: “Chú ta mỗi lần cười với em, em đều cảm thấy nụ cười ấy quái quái thế nào đó.”

Túc Bạch: “Anh ta có bệnh mà.”

Khúc Kha: “…… Con người đơn giản như anh mà hiểu rõ thật.”

Túc Bạch: “Dĩ nhiên.”

Thẩm Hoài không quấy rầy bọn cô nữa mà quay về nhà mình, hắn ta làm động tác buông tay: “Không chịu tới.”

Đỗ Bách Tề mỉm cười: “Là cô nàng không chịu tới hay cậu mời thì không tới.”

Thẩm Hoài cũng không giận mà còn mang theo ý cười: “Thiếu nữ nhỏ tuổi mà, không thể luôn tụ tập một đám với cánh đàn ông chúng ta. Thật sự không tiện chút nào, lời đồn luôn đáng sợ.”

Lôi Tử hai bàn tay đan chéo nhau, chậm rãi nói: “Ai dám nhiều lời? Muốn c.h.ế.t à?”

Thẩm Hoài: “Hai người gây sự với tôi có ích gì? Lại nói, cô nàng nói bản thân không có kinh nghiệm thực tế, tôi nghĩ chắc cũng đúng.”

Trong số những người ở đây, hắn ta là hiểu cô con gái nhà họ Khúc nhất, cho nên cũng biết Khúc Tri Thiền không nói dối.

Hắn ta nói: “Cô nàng không có kinh nghiệm thực tế, nhiều việc chắc sẽ cần chúng ta quan tâm nhiều hơn.”

Nói tới đây, hắn ta thở dài một tiếng: “Điều tôi thấy hối hận nhất không phải Khúc Tri Thiền như thế nào mà là năm đó vì sao không qua lại với nhà họ nhiều hơn.”

Ánh mắt Lôi Tử hơi lóe lên.

Đây là một chuyện xưa bi thảm mà 'tôi cho rằng mấy người không thể nào chưa từng điều tra, mấy người chắc chắn đã biết nên tôi mới nói', rồi thì 'tôi cũng đã điều tra nhưng không điều tra được kỹ càng tỉ mỉ cho nên căn bản tôi chưa biết'.

Bình luận

2 bình luận

Loading...