Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 373

Cập nhật lúc: 2024-06-30 16:49:52
Lượt xem: 44

Khúc Kha gật đầu, nói: “Em đã biết.” Cô nửa thật nửa giả ẩn ý nói: “Em vẫn luôn cho rằng làm hại đến tính mệnh con người là giới hạn cuối cùng. Dù không may gặp phải kẻ xấu cũng không thể tùy tiện làm hại tính mạng người ta. Mỗi tội đôi khi nghĩ là một chuyện, bản thân như thế nào lại là chuyện khác. Liệu bản thân em có phải đã hiền quá mức không? Có một số người rõ ràng không muốn mạng của bà ta, bà ta cứ thế tồn tại gây chuyện cho kẻ khác. Có một điểm giới hạn thành ra lại tạo ra một trói buộc với bản thân. Nếu như ban đầu em sớm giải quyết Khúc thị thì có lẽ sẽ không gây ra hàng loạt chuyện thất thất bát bát như bây giờ.”

Giờ cô không còn gọi một tiếng 'cô' với bà ta nữa, từ khi cô xuyên qua đến hiện tại đều chưa từng coi người đàn bà này trở thành cô của mình.

Cô nghiêm túc: “Anh có tin không? Kể cả em cách xa bà ta ngàn dặm, chỉ cần em muốn thì vẫn có thể trị bà ta như bình thường.”

Cô nói như vậy, biểu tình Túc Bạch chẳng có chút nào thay đổi.

Túc Bạch: “Anh có thể lý giải cách nghĩ của em. Em vốn không giống với những người luôn phải sống trên đầu lưỡi dao. Em lớn lên trong hoàn cảnh an nhàn, cha mẹ lại là người có tri thức nên chắc cũng giáo dục mấy người bọn em theo phương hướng mềm mỏng. Nếu như muốn em lập tức thay đổi vậy chắc sẽ không thể thực hiện.”

Khúc Kha nhấp môi.

Túc Bạch: “Thật ra em không cần phải cố ép bản thân thay đổi làm gì. Điểm giới hạn gì đó, giờ em không thay đổi có nghĩa là trong tiềm thức của em cảm thấy không cần thiết phải sửa lại. Nếu thật sự cảm thấy cần phải thay đổi thì anh nghĩ em cũng có thể rất nhanh thích ứng được. Hiện tại thì em không cần nghĩ nhiều như vậy đâu.”

Khúc Kha bật cười: “Anh thật biết an ủi người khác.”

Đột nhiên, cô ngẩng đầu nhìn Túc Bạch: “Hôm nay anh không đi làm thêm chắc không phải bởi đột nhiên có việc mà do biết chuyện này nên mới muốn trở về nói với em nhỉ?”

Túc Bạch mặc dù không biểu hiện ra chút nào nhưng Khúc Kha vẫn cảm thấy mình đã đoán đúng.

Túc Bạch ho khan một tiếng, nói: “Anh không biết em nói cái gì.”

Khúc Kha bật cười, nói: “Túc Bạch, người như anh rất ít nói dối.”

Túc Bạch: “Hả???”

Anh nhìn Khúc Kha, đôi mắt đăm đăm.

Khúc Kha: “Cho nên, anh sẽ không nói dối a.”

Túc Bạch ngây ra một lúc, ngay sau đó bật cười, nói: “Nếu bị em nhìn ra rồi thì anh liền thừa nhận thôi.”

Lời nói như vậy lại kèm theo biểu tình hơi chút ngượng ngùng.

Khúc Kha nghĩ, khả năng giao tiếp của người này quả nhiên chỉ đáng 0 điểm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-373.html.]

Cô sảng khoái nói: “Cảm ơn anh!”

Túc Bạch: “Không cần khách khí.”

Khúc Kha: “Túc Bạch, em thấy bọn em tới Thượng Hải, chuyện may mắn nhất chính là gặp được anh.”

Túc Bạch nhìn Khúc Kha, không nói gì.

Khúc Kha: “Thật sự đấy! Anh xem, con người em vốn tùy tiện với ai cũng có thể nói chuyện, nhìn bề ngoài thì có vẻ thân thiết đấy nhưng nếu nói dám thổ lộ tình cảm thì lại không được mấy người. Dù sao chuyện bà cô kia của em lừa gạt người nhà, khó nói ra cũng chẳng ai tin. Thế nhưng em biết Túc Bạch anh không nói nhiều, vậy mà lại là một người tốt rất đáng để tin cậy.”

Bị phát thẻ người tốt - Túc Bạch gần như không khống chế được bản thân mà nhếch khóe miệng lên.

Khúc Kha nhón nhón mũi chân, vỗ vỗ bả vai Túc Bạch: “Em rất vui khi quen anh! Cực kỳ cực kỳ may mắn luôn!”

Túc Bạch nhìn gương mặt tươi cười sinh động kèm theo đôi mắt to sáng lấp lánh của Khúc Kha, anh cực kỳ nghiêm túc lại thêm đôi chút thận trọng nói: “Anh cũng rất may mắn mới có thể gặp được em.”

Khúc Kha bật cười, nói: “Em lại không có giúp anh được gì.”

Túc Bạch: “Anh cũng chưa giúp gì em mà.” Anh nhìn Tiểu Kha: “Không cần phải giúp qua cái gì cả, chỉ là khó có được một người hợp ý như vậy trở thành bạn tốt.”

Khúc Kha dùng sức gật đầu, nói: “Phải đó, phải đó.” Cô cười tủm tỉm, hơi khom khom lưng, thân trên có khuynh hướng nghiêng về phía trước, đột nhiên nói: “Không phải anh vì tìm lý do hợp lý đến ăn chực cơm mà nịnh nọt như vậy chứ?”

Túc Bạch bị cô đột ngột tới gần mà hoảng sợ, anh kinh hoàng vội vàng lui về phía sau một bước rồi lại rất nhanh bật cười. Anh nói: “Không phải.”

Ngay sau đó lại càng thêm nghiêm túc nói: “Chắc chắn không phải!”

Ngón tay anh chỉ chỉ trên trán Khúc Kha, một tay chống đỡ người cô: “Em ngoan ngoãn một chút cho anh.”

Khúc Kha lắc qua lắc lại như con lật đật, bỗng nhiên cô cười khanh khách, nói: “Sao hôm nay anh nói chuyện tự nhiên lại thở dốc ghê vậy?”

Túc Bạch không nói nguyên do mà chuyển hướng đề tài: “Hôm nay buổi tối em làm món gì?”

Khúc Kha: “Không biết, đằng nào mẹ Vương làm đều ngon cả.” Cô đánh mắt sang, nói: “Hôm trước em đã đồng ý với Tiểu Bảo cho cu cậu ăn cơm bên này, nếu thời gian thoải mái thì anh cũng qua đây ăn đi.”

Túc Bạch: “Được.”

Bình luận

2 bình luận

Loading...