Cuộc Sống Thường Nhật Điên Rồ Trong Truyện Séccc - 10

Cập nhật lúc: 2024-07-07 22:42:31
Lượt xem: 1,439

17.

“Không sao chứ?”

chúc tục tưng đọc truyện dui 😘 cẻm ơn tục tưng đã ủng hộ YÊU PHI HỌA QUỐC ❤️‍🔥❤️‍🔥

Yến Thâm dẫn theo vệ sĩ tới cứu tôi.

“Yên tâm, tôi không sao.”

Thằng bé nghe giọng điệu bình thản của tôi, xác định tôi không bị thương mới ôm chặt lấy tôi, siết tôi tới không thở nổi.

“Không sao thì tốt rồi, tôi sợ cô cũng giống như em gái…”

Tôi vỗ nhẹ vào lưng Yến Thâm: “Đừng lo, cho dù xảy ra chuyện gì, tôi cũng sẽ cố gắng sống sót.”

“Tôi biết rồi.”

Hốc mắt Yến thâm ửng hồng, lặng lẽ nhìn tôi.

Chúng tôi cách nhau rất gần, tôi có thể nhìn rõ lông mi cậu ấy, còn có cả hình bóng của tôi phản chiếu trong mắt cậu ấy.

Tầng hầm vô cùng yên tĩnh, tôi có thể nghe rõ tiếng tim mình đập thình thịch.

“Ừm… ánh trăng đêm nay thật đẹp.”

Tôi: “...”

Tầng hầm lấy đâu ra mặt trăng?

Diễn cái nồi gì thế?

Có chuyện gì nói thẳng đi xem nào?

Tôi đứng dậy đi ra ngoài, Yến Thâm vội kéo tôi lại, vẻ mặt tủi thân.

“Yến Thâm.”

Yến Thâm nghiêng người, không nhìn tôi, cậu ấy vẫn đang giận dỗi.

“Gì?”

Tôi ghé sát tới, nhón chân lên, thì thầm vào tai cậu ấy: “Ánh trăng rất đẹp, gió cũng rất dịu dàng.”

Yến Thâm vội vàng quay đầu lại, trong mắt mang theo sự vui sướng.

“Tôi phải nói trước, tôi không có sở thích biến thái, muốn yêu đương với tôi thì bỏ ngay mấy cái trò kia đi…”

Yến Thâm nghe thấy tôi nói vậy thì điên cuồng lắc đầu.

“Tôi… không biến thái… Là cô đánh m.ô.n.g tôi trước, tôi tưởng cô thích… nên mới hùa theo…”

Ồ?

“Vì sao?”

Yến Thâm đỏ mặt, hơi mất tự nhiên: “Muốn thu hút sự chú ý của cô.”

Rất tốt, người đàn ông này thật thú vị, cậu đã thành công thu hút sự chú ý của tôi!

Tiểu Hoa đứng trong góc: “FA cũng là con người mà…”

Chúng tôi vừa nói chuyện xong thì nam 4 và anh trai tôi xông tới.

“Tên nhóc nhà nghèo này ở đâu chui ra thế? Mau buông tay em gái tôi ra!”

Tôi đáp lại: “Anh, đây không phải tên nhóc nhà nghèo…”

Sau khi anh trai và nam 4 đàm phán, nam 4 mang Trà Trà đi.

Tôi hỏi Trà Trà: “Tôi không hiểu, sao cô lại cam tâm trở thành đồ chơi cho bọn họ?”

“Dựa vào cách bọn họ đối xử với cô, tôi cũng không thấy bọn họ tôn trọng cô bao nhiêu, chỉ có liên tục làm nhục và ngược đãi…”

Trà Trà: “Anh ấy đánh tôi vì anh ấy yêu tôi, sao anh ấy không đánh người khác mà chỉ đánh tôi chứ? Còn không phải là vì yêu tôi quá sâu đậm à?”

“Chị gái, chị đang ghen tị vì tôi bị một đám đàn ông ưu tú theo đuổi đúng không? Dù sao người có tiếng xấu như chị cũng chẳng có ai thèm ngó ngàng tới…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/cuoc-song-thuong-nhat-dien-ro-trong-truyen-seccc/10.html.]

Tôi hỏi lại cô ta: “Nếu bọn họ thật sự thích cô, sao lại cùng nhau chơi cô tập thể? Chân chính yêu một người, không phải là muốn độc chiếm người đó cho riêng mình sao?”

“Trong mắt bọn họ, cô là bạn đời, hay là đồ chơi?”

“Chẳng lẽ cô muốn giẫm lên vết xe đổ của mẹ mình?”

Tôi mới nhận được tin, mẹ Trà chạy trốn, thông đồng với người đàn ông có tiền, bị vợ người ta đánh cho nhập viện, nửa đời sau chỉ có thể nằm liệt giường.

Trà Trà không để bụng.

“Người đàn bà ngu ngốc đó không phải mẹ ruột tôi. Cô biết cái gì gọi là nữ chính không? Tất cả những người đàn ông quan hệ với tôi đều sẽ thích tôi.”

Nói mãi không tỉnh ngộ thì thôi vậy.

Trà Trà đẩy xe lăn của Cung tiên sinh, hất cằm lên, nhìn tôi nói: “Mặc dù xuất thân của tôi không bằng cô, nhưng mỗi người đàn ông tôi gặp đều yêu tôi c.h.ế.t đi sống lại, mà cô, vĩnh viễn không chiếm được tình yêu của bọn họ.”

“Chị gái, đến cuối cùng vẫn là tôi thắng, là tôi có số làm phu nhân nhà giàu.”

Đù…

Cái “số” này tôi không cần…

Chê!

18.

Cuối cùng, tôi và Tiểu Hoa cũng được tự do.

Một năm sau, Trà Trà vác bụng bầu tới khoe khoang với tôi.

“Tôi mang thai rồi, bác sĩ nói chửa 108 đứa.”

“Tôi còn tìm đại sư tính mệnh giùm, đại sư nói về sau đứa nhỏ lên 3 tuổi có thể làm hacker, 5 tuổi có thể giúp cha nó quản lý công ty, 10 tuổi là học bá đứng đầu cả nước…”

“Tôi còn đưa cho đại sư 100 triệu làm thù lao…”

“Chị gái, chị thì sao? Vẫn luôn một thân một mình, đáng thương thật đấy!”

Tôi không để ý đến lời trào phúng của Trà Trà, tôi hỏi lại: “Cho tôi hỏi một câu, vị đại sư kia họ gì?”

“Họ Thạch.”

Mẹ kiếp, Thạch Tiểu Hoa lại giấu tôi lén kiếm tiền riêng!

Một năm nữa trôi qua, khi tôi tham gia tiệc tối, trông thấy Trà Trà kéo tay một người đàn ông lạ mặt.

Nghe nói Cung tiên sinh làm ăn thua lỗ, 108 đứa nhỏ quá nhiều, không nuôi nổi, đành đưa Trà Trà cho một vị lão đại làm quà.

Trà Trà sống cả đời như một nữ chính truyện séc thực thụ.

Tiếp từng người đàn ông một đến tận khi qua đời.

Trong một năm này, trung tâm của tôi đã giúp đỡ được rất nhiều phụ nữ.

Trà Trà thật lại tới tìm tôi lần nữa, đưa ra yêu cầu muốn nhập cổ phần.

“Tôi có thể tham gia vào trung tâm của cô không? Tôi nghĩ tôi cũng nên dốc sức vì các cô gái trong tiểu thuyết truyện séc này.”

Tôi mỉm cười, nắm tay cô ấy: “Đương nhiên là được. Lần trước, tôi còn chưa kịp hỏi tên cô…”

Cô ấy cười nói: “Tôi tên là Lục Hi, tôi hy vọng cuộc sống sau này sẽ rực rỡ đầy ánh nắng như tên của mình.”

“Thật trùng hợp, trung tâm từ thiện cũng tên là Hi. Mỗi phụ nữ đều là một cá thể độc lập, bọn họ cũng nên sống trong ánh hào quang vạn trượng, tỏa sáng lấp lánh bằng năng lực của mình.”

Trà Trà cũng được, nữ chính gốc của tiểu thuyết này cũng được.

Tôi không phủ nhận, một cô gái dùng thân thể mình đổi lấy tiền tài, đổi lấy tình yêu của người đàn ông, cũng có thể coi như một dạng độc lập.

Kinh tế độc lập, nhưng nhân cách thì không.

Từ lúc bắt đầu, Trà Trà đã thua rồi.

Mỗi phụ nữ đều là người độc lập, đều xứng đáng được tự do, cho dù ở ngoài đời hay là trong truyện séc, đều nên học cách yêu thương bản thân mình.

 

Bình luận

4 bình luận

Loading...