Chạm để tắt
Chạm để tắt

Cuộc Sống "Khổ Lao" Của Mạnh Bà - 15

Cập nhật lúc: 2024-07-23 15:45:38
Lượt xem: 145

19.

 

Nhưng trước khi vạch trần tên khốn nào đó, ta vẫn phải chép nội quy đủ 50 lần.

 

Canh Mạnh Bà cũng không thể bỏ không nấu được được, ta tay trái nấu canh, tay phải chép phạt, còn phải hoàn thành danh sách các hồn ma đi qua cầu Nại Hà nữa.

 

Ngay cả thời gian để thở cũng không có.

 

“Tiểu Mạnh tỷ, vất vả cho cô rồi.”

 

Diêm Tống nhàn nhã nằm trên ghế của ta :“Tất cả mọi việc cũng là để xây dựng địa phủ của chúng ta mà thôi, Tiểu Mạnh tỷ nghiêm túc như thế này, chắc hẳn cũng không thấy vất vả gì đâu.”

 

Từ khi tên gian tặc này từ nhân gian trở về, hắn lúc nào cũng hành động kỳ quái như vậy.

 

Lại còn muốn chơi khăm ta?

 

Ta đặt bút xuống rồi xoa cổ tay: “Tiểu Tống.”

 

Nói xong còn giả tạo che miệng lại: “Xin lỗi Phong Đô đại đế, hình như bây giờ ta không thể gọi ngài là Tiểu Tống được nữa.”

 

Trên mặt hắn lộ rõ vẻ chán ghét, nhưng cuối cùng không biết vì lý do gì không từ chối: “Cứ gọi đi.”

 

Tất nhiên rồi, Phong Đô đại đế khi mất trí nhớ sẽ không từ chối ta điều gì.

 

Ta nở nụ cười ranh mãnh.

 

Nào nào, tên gian tặc lao động miễn phí tới đây để lão nương vắt kiệt nào. Khà khà.

 

“Tiểu Tống, ngài nói không sai, xây dựng địa phủ là công việc quan trọng nhất, ta phải nhanh lên để còn sắp xếp cho đám quỷ này đầu thai nữa. Vừa bưng canh vừa chép sách thì chậm quá, ôi chao, đều là lỗi của ta…”

 

Diêm Tống đứng lên, có lẽ hắn cũng sợ ta làm quá nhiều việc sẽ gây ra đại họa mất.

 

“Cô sẽ không để tất cả bọn chúng đi đầu thai hết đó chứ?”

 

Ha ha, Tiểu Mạnh ta sinh ra đã không biết xấu hổ rồi.

 

“Tiểu Mạnh tỷ, để ta giúp cô…”

 

“Ngài giúp ta chép phạt đi.” Ta cười duyên dáng rồi đưa quyển tập ra: “Ngài là Phong Đô đại đế thân phận cao quý, sao có thể làm mấy công việc tay chân vất vả này.”

 

“ Được rồi.”

 

20.

 

Ta cầm cái thìa và nghiêng đầu sang bên cạnh, nhiền Diêm Tống đang múa bút thành văn.

 

Cảnh tượng này quen thuộc đến nỗi khiến ta không nhịn được mà cười thành tiếng.

 

Có lẽ ta cười to quá, Phong Đô đại đế ngẩng đầu nhìn lên, trong mắt có chút phẫn nộ, viền mắt đã đỏ bừng lên vì giận dữ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/cuoc-song-kho-lao-cua-manh-ba/15.html.]

Ta cố gắng thu lại nụ cười công nghiệp kia:“À Tiểu Tống, ngài chép được bao nhiêu rồi?”

 

Hắn không thèm trả lời.

 

Chẳng sao cả, để ta tự mình qua xem.

 

“Không tệ nha, đã chép được một nửa rồi, ngài có lạnh hay đói bụng không, ta bưng cho ngài một bát canh nhé?”

 

“Không cần.”

 

Úi, giọng đã khản đặc luôn rồi, hắn chắc đã phải nhẫn nhịn lắm mới không tức giận với ta đấy nhỉ.

 

Ta lật giở nội quy mà hắn vừa chép, thở dài một tiếng: “Không biết là kẻ nào đã đặt ra mấy cái quy định biến thái này, đây chẳng phải là ỷ vào việc âm phủ không có luật lao động như nhân thế sao, chậc chậc, điên rồi, điên rồi.”

 

“Ta nói có đúng không?”

 

Hắn không đáp lời, hắn không chịu đựng được, hắn không giả bộ thêm được nữa!

 

Đáng tiếc là cơn giận của hắn chưa kịp bộc phát, tên chó liếm tên Lâm Niên không biết ở cái xó xỉnh nào chui vào phá đám: “Mạnh tỷ!”

 

Nhìn thấy Lâm Niên nhảy chân sáo với đôi chân ngắn ngủn, ta nghĩ có lẽ kiếp trước hắn là một con ch.ó Corgi.

 

Chó Corgi, à không, Lâm Niên vẫn đứng đó thở hồng hộ:c “Mạnh tỷ, chúc mừng tỷ đạt được vị trí đầu bảng!”

 

“Cái gì đầu bảng?”

 

“Cái này ta cũng không rõ, lúc nãy ở Diêm Vương Điện ta nghe lén được đấy.” Lâm Niên hắng giọng, bắt chước ngữ khí của Diêm vương: “Tiểu Mạnh đạt được vị trí này, cũng xem như là xứng đáng.”

 

Ta đặt quyển tập xuống và đứng thẳng người dậy, đây là tin tốt nhất mà ta nhận được trong suốt mấy ngày nay.

 

Tuy cũng không biết là bảng gì, nhưng đầu bảng là vị trí vinh quang như thế, lại có tiểu quỷ đến đây báo tin vui, không phải là nên hãnh diện một chút sao.

 

Nếu ở thời cổ đại, ở đầu bảng thì ta cũng tính là Trạng Nguyên rồi đấy.

 

“Này.” Ta đưa cho Lâm Niên ít hạt dưa: “Cho ngươi nhận quà mừng, cầm lấy ăn dọc đường nhé.”

 

“Cảm ơn Mạnh tỷ!”

 

“Mà cái bảng ấy dán ở chỗ nào thế!”

 

Ta phải báo mộng cho đời sau của ta mới được, nói cho bọn chúng biết tổ tiên có tiền đồ rộng mở như thế nào.

 

“Lúc 9 giờ sẽ được treo ở sảnh của Diêm Vương Phủ, Diêm vương nói cái danh sách dài 10 thước này sẽ khiến cho tất cả ma quỷ phải mở mang tầm mắt.”

 

“Được, được.” Ta xoa xoa bàn tay, mặc dù ta cũng không rõ gần đây ta làm chuyện gì mà được vinh danh, có điều tên quỷ Lâm Niên này cũng không dám lừa ta, vậy nên ta vỗ vỗ vai hắn: “Ngồi một lát đi, đợi đến 9 giờ chúng ta cùng nhau đến đó xem.”

 

Ta thuận tiện nhìn sang Diêm Tống đang cắm cúi chép phạt.

 

“Nhanh lên đi Tiểu Tống, lát nữa ngài đi cùng ta.”

 

Hắn cúi xuống nhìn quyển tập, đầu cũng không thèm ngẩng lên, chỉ thấp giọng cười: “Được.”

Loading...