Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cuộc Gọi Đến Từ Tương Lai - Chương 6

Cập nhật lúc: 2024-07-15 21:08:37
Lượt xem: 1,098

19.

Tôi hít sâu một hơi, nhanh chóng gửi nhắn tin cho cả hai bên là điện thoại và máy tính bảng. "Tôi có vài vấn đề muốn hỏi mấy cô, hi vọng các người có thể thành thật trả lời tôi."

Hai bên đều đồng thời nhắn về: "Được."

Sau khi ổn định tinh thần, tôi bắt đầu đặt vấn đề: "8h tối thứ tư tuần trước, tôi đang làm gì? Ở đâu?"

Hai bên hiện lên câu trả lời giống nhau như đúc: "Ở nhà khóc sướt mướt với bộ phim m.á.u chó đang phát trên điện thoại, còn liên tục ch.ử.i tên biên tập viên X kia ngu không trượt phát nào. Đồng thời đăng bài diễn văn dài thườn thượt lên vòng bạn bè để trút giận." 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Tôi dừng tay, tâm tình ngày càng nặng nề.

Thật kỳ lạ!

Nếu chỉ nói trúng được vài điểm thì còn có thể coi như là trùng hợp, nhưng mỗi một vấn đề mà tôi đưa ra, cả hai cái "Tôi" đến từ tương lai đều có thể đáp chính xác. Số từ và kèm thêm cách trả lời đều giống nhau như đúc!

Đúng vào lúc này, “Tôi” ở trong tin nhắn điện thoại thúc giục: "Đừng mở cửa! Tuyệt đối đừng mở cửa! Cô cứ ngoan ngoãn ỏ yên trong nhà đợi Du Giai trở về. Cô ấy là người bạn thân thiết nhất của cô, nhất định sẽ cứu cô. Cô làm ơn nhanh nhẹn một chút, chỉ có như vậy thì chúng ta mới có thể cùng nhau an toàn sống sót được!"

Tôi nhíu mày nhìn tin nhắn trên màn hình, cứ luôn có cảm giác không đúng. Đột nhiên, sống lưng tôi phát lạnh...

Cũng chính vào lúc này, tôi đột nhiên phát hiện ra một chi tiết đã bị bản thân xem nhẹ từ nãy tới giờ.

Là dấu chấm!

Mỗi câu trong tin nhắn của "Tôi" trên điện thoại đều sẽ dư ra một dấu chấm, mà tôi thì lại chưa từng có thói quen này!

20.

Trong ba người chúng tôi, chỉ có Du Giai khi tám chuyện linh tinh sẽ thường thêm dấu chấm vào câu. Từ nhỏ cô ấy đã luôn rất nghiêm túc, làm việc đâu ra đấy. Cho dù chỉ là một tin nhắn muốn đăng lên mạng thì đều sẽ nghiêm chỉnh gõ ra từng dấu chấm câu.

Sau khi d.a.o động nhìn lướt qua cả giấy note và điện thoại di động, cuối cùng tôi cũng đưa ra quyết định bèn vội vàng nhắn tin cho có vào điện thoại di động: "Biết rồi!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/cuoc-goi-den-tu-tuong-lai/chuong-6.html.]

Sau đó, tôi cất kỹ cả điện thoại và máy tính bảng, vội vàng chạy đi mở cửa.

Gặp được tôi, ánh mắt của Giang Phong lập tức sáng rỡ nhưng rất nhanh đã tràn ngập vẻ mờ mịt: "Ủa, Niệm Niệm! Không phải em nói đang trang điểm sao?"

Tôi bất giác có chút xấu hổ. Dù sao đó cũng chỉ là lấy cớ để kéo dài thời gian tránh phải chạm mặt với Giang Phong thôi! Còn bây giờ thì tôi đang ngước mặt lên trời, đầu tóc rối bời như tổ quạ, thật sự không giống như là đã cẩn thận trang điểm qua.

Nhưng chẳng còn thời gian để giải thích nữa, tôi vừa tìm trong túi Giang Phong vừa liên tục hỏi: "Điện thoại của anh đâu? Cho em mượn đi!"

"Tôi" trên máy tính bảng nói rằng Du Giai có axit sunfuric nồng độ cao, có thể gây c.h.ế.t người. Đó là đồ cấm! Tôi có thể lợi dụng vào điểm này để liên hệ với cảnh sát, mượn sức bọn họ đi khống chế cô ta. Chỉ có điều, điện thoại của tôi lại bị Du Giai động tay động chân rồi!

Ngoại trừ thiết bị định vị đã được tìm ra thì rất có khả năng vẫn còn tồn tại máy nghe trộm. Điện thoại của tôi không thể dùng, cũng may mà còn có Giang Phong!

Trong lúc tôi đang lo lắng tìm kiếm, giọng nói bất đắc dĩ của Giang Phong lại vang bên tai: "Khỏi tìm nữa Niệm Niệm, anh đâu có mang theo!"

Cả người tôi cứng đờ, không thể kiềm chế nổi mà lắc anh ấy chất vấn: "Sao anh lại không đem theo điện thoại?"

Giang Phong chẳng hiểu sao tôi lại bị kích động, nhưng vẫn thành thật trả lời: "Em quên rồi à? Phòng của anh với em cách nhau chưa tới 300m mà?"

Tôi nhất thời bình tĩnh lại, vì bản thân đã vô cớ giận chó đánh mèo lên Giang Phong mà cảm thấy có lỗi. Vì để tiện qua lại nên chúng tôi mướn phòng rất gần nhau. Hôm nay là cuối tuần nên cả hai đều rảnh rỗi ở nhà, Giang Phong chỉ đơn giản muốn qua rủ tôi cùng ăn sinh nhật nên mới không đem theo điện thoại cũng rất bình thường.

Tôi hít sâu một hơi, chộp lấy tay Giang Phong lao xuống lầu. Vẻ mặt của anh mờ mịt hỏi tôi: "Em dắt anh đi đâu vậy Niệm Niệm?"

Tôi nhanh chóng đáp: "Không kịp giải thích! Tóm lại là anh cứ đi theo em, nếu không thì rất có thể sẽ..." Lời còn chưa dứt, tôi đã đột ngột ngừng bước chân. Bởi vì ở cách đó không xa, Du Giai đang mặc một chiếc váy trắng tinh, thanh tú động lòng người đứng dưới bậc thang.

Du Giai mỉm cười nhìn tôi nhưng ý cười lại chẳng mảy may đạt đến đáy mắt. Nơi con ngươi đen nhánh vô hồn ánh lên nét thản nhiên làm người ta phải run rẩy.

"Niệm Niệm, cậu tính dẫn anh Giang Phong đi đâu vậy?" Du Giai chắp tay sau lưng, híp mắt cười nhìn tôi.

Sao cô ta lại về sớm thế?

 

Loading...