Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cuộc Gọi Đến Từ Tương Lai - Chương 10

Cập nhật lúc: 2024-07-15 21:09:56
Lượt xem: 1,149

27.

Tôi nháy mắt thanh tỉnh lý trí, trợn to mắt nhìn lên trên.

Trên mặt đất, Giang Phong đang cùng Du Giai sóng vai đứng cạnh nhau. Giang Phong gật đầu, giọng điệu hờ hững nói: "Té từ trên cao như vậy xuống, có là đại la thần tiên tới thì cũng không cứu nổi cô ta."

Du Giai vẫn không yên tâm, cất tiếng hỏi: "Anh có đeo găng tay chưa? Cẩn thận coi chừng để lại dấu vân tay đó!"

Giang Phong vỗ về nói: "Yên tâm, anh đeo suốt mà, không để lại dấu vết đâu. Với lại anh cũng chỉ đẩy cô ta có một cái, cho dù là cảnh sát tới thì cũng sẽ chẳng tra ra cái gì!" 

Dứt lời, Giang Phong còn cố ý nâng chân lên cho Du Giai coi: "Anh còn dán cả cao su vào đế giày đây này, cảnh sát sẽ không phát hiện ra điểm nào khả nghi đâu!"

Du Giai lúc này mới thở phào, đề nghị: "Không tận mắt chứng kiến cô ta c.h.ế.t thì em không yên tâm. Hay chúng ta xuống đó xem thử đi?"

Giang Phong tỏ vẻ đồng ý.

Lát sau, cả hai thuận theo cầu thang leo xuống dưới đường cống thoát nước. Sau khi đi xuống, Giang Phong mò mẫm trên mặt rồi nhẹ nhàng kéo ra... 

Vết sẹo trên mặt bị bóc xuống, lộ ra làn da căng bóng không chút tổn hao.

Tôi trợn mắt nhìn mà không dám tin! Chẳng phải Giang Phong đã bị tạt axit rồi sao?

Chẳng lẽ tất cả đều là giả?

Thấy đôi mắt của tôi vẫn còn mở, lồng n.g.ự.c yếu ớt phập phồng. Giang Phong liền tươi cười bước tới đạp một cái: "Mạng cô lớn thật đó! Tới cỡ này rồi mà còn chưa chết!"

Tôi cố gượng tìm về giọng nói, suy nhược hỏi: "Anh... Các người... Tại sao muốn g.i.ế.c tôi?"

Bây giờ, trong đầu tôi vô cùng hỗn loạn.

Vì sao Giang Phong lại muốn bắt tay với Du Giai để hại tôi? 

Chẳng phải là "Tôi" ở tương lai đã nói có thể tin tưởng vào Giang Phong sao? Tại sao lại thành như thế này rồi?

Máu chảy ngày càng nhiều, hơi thở của tôi cũng ngày càng mỏng manh nhưng vẫn cố chấp mở to mắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/cuoc-goi-den-tu-tuong-lai/chuong-10.html.]

Du Giai vào lúc này lại đột ngột lên tiếng: "Hay là anh cứ giải thích với cô ta một chút đi! Nếu không, để cô ta cứ như vậy c.h.ế.t không nhắm mắt thì cũng đáng thương nha!" 

Khi nói lời này, ánh mắt của Du Giai nhìn tôi tràn đầy vẻ thương hại trịch thượng của kẻ đang đứng trên cao.

Giang Phong gật đầu sau đó nhàn nhã ngồi xổm xuống, quơ điện thoại qua lại trước mặt tôi rồi cười nói: "Cố Niệm à, cô xem thử đây là gì?"

Tôi đờ ra, bất chợt ngẩng đầu… Đối diện là lịch sử của cuộc trò chuyện quen thuộc đang hiện lên trên màn hình điện thoại của Giang Phong. Đây chẳng phải là tin tức mà "Tôi" ở tương lai đã nhắn gửi cho tôi sao? Tại sao lại xuất hiện trong điện thoại của Giang Phong rồi?

Khi tôi vẫn còn đang giật mình kinh sợ thì trên màn hình chậm rãi hiện lên một dòng chữ: "Đồ ngu, cô bị lừa rồi!"

Giang Phong cất điện thoại, ánh mắt tràn đầy chế nhạo nhìn tôi: "Cố Niệm ơi là Cố Niệm, thật không biết là nên nói cô ngây thơ hay ngu xuẩn nữa đấy! Cô lớn như vậy rồi, còn tin vào mấy cái chuyện tin nhắn gửi từ tương lai nữa hả? Nhưng mà cái người nói chuyện tào lao đó với cô căn bản chẳng phải "Cô" đến từ tương lai gì cả, mà chỉ là tôi và Giai Giai thôi..."

Tôi gần như vô thức phản bác: "Không thể nào! Phòng của tôi rõ ràng bị mất tín hiệu!"

Tôi đã cẩn thận kiểm tra rất nhiều lần. Sóng trong phòng tôi bị chặn, đến muốn gọi điện báo cảnh sát cũng không được. Nhưng cho dù là vậy thì người trong máy tính bảng và cả điện thoại lại đều có thể gửi được tin nhắn cho tôi! Đây căn bản là chuyện mà tri thức thông thường không thể nào lý giải được!

Hơn nữa, số của người cùng tôi trò chuyện rõ ràng là số trống. Tôi đã cố ý điều tra, hai dãy số kia vẫn chưa hề được ai đăng ký. Nếu không phải là thế thì tôi cũng đã không dễ dàng tin vào cái gọi là "Tôi" ở tương lai nói rồi!

Thấy tôi vẫn cố chấp lún sâu trong bãi lầy, ý khinh miệt nơi đáy mắt Giang Phong càng nồng đậm. Gã ném thứ gì đó ra trước mặt tôi, giọng điệu có chút thương hại: "Cô nhìn kỹ xem đây là gì?"

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Tôi nằm rũ rượi trên đất chợt giật mình, khó nhọc xoay đầu qua... Chỉ thấy trên đất chính là điện thoại di động và chiếc máy tính bảng của tôi. Nhưng rõ ràng là chiếc máy tính bảng vẫn luôn được tôi mang theo bên người mà?

Linh quang chợt lóe, tôi như nghĩ ra điều gì bèn dùng hết sức lấy ra chiếc máy tính bảng vẫn luôn mang theo bên người. 

Mặt sau chiếc máy tính bảng vô cùng bóng loáng, nhưng rõ ràng là vào đầu tuần trước tôi đã vô tình làm trầy xước nó kia mà?

Đầu óc tôi tê dại. Những mảnh vỡ của ký ức bỗng ghép lại thành một đường hoàn chỉnh. Tôi không dám tin đặt câu hỏi: "Anh đánh tráo điện thoại di động với máy tính bảng của tôi?"

Nghĩ kỹ lại thì có lẽ ngay từ ban đầu đã không hề có thứ gì gọi là thiết bị ngăn cản tín hiệu. Tôi không gọi được điện thoại là vì cả nó và máy tính bảng đều đã bị đánh tráo. Giang Phong là lập trình viên, nếu như anh ta muốn thì hoàn toàn đủ khả năng để chế tạo ra một chiếc điện thoại chỉ liên lạc được một chiều.

Tôi đột nhiên cảm thấy ớn lạnh.

Cẩn thận chu đáo lại chặt chẽ như vậy... hẳn phải tốn rất nhiều thời gian chuẩn bị. Nhưng rõ ràng vào ngày hôm qua, anh ta vẫn còn ôm ấp thốt lời yêu tôi kia mà?

Hóa ra người đàn ông luôn nói yêu tôi kia, lại luôn không ngừng ở sau lưng âm thầm vắt hết óc để tìm cách hại c.h.ế.t tôi!

 

Loading...