Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cuộc Gọi Đến Từ Tương Lai - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-07-15 21:06:51
Lượt xem: 1,307

Tôi mở tủ lạnh, định nấu cho mình một tô bún ốc đỡ cơn thèm thì bất thình lình nhận được một tin nhắn lạ.

"Chạy mau đi! Còn một tiếng nữa thì cô sẽ bị người ta hành hạ tới c.h.ế.t đó!"

1.

Hiếm khi có một ngày chủ nhật được thả lỏng...

Tôi duỗi lưng tiện tay mở cửa tủ lạnh, chuẩn bị nấu một tô bún ốc để khao thưởng cho mình. Nhưng khi giơ tay để lấy gia vị, tôi lại vô tình nhìn thoáng qua chiếc máy tính bảng đặt trên bàn. Màn hình vốn nên phát phim truyền hình giờ lại tối om đen kịt. Là bị hết pin sao?

Tôi đặt tô bún ốc xuống, định bụng sẽ sạc pin cho chiếc máy tính bảng nhưng nào ngờ đúng vào lúc này, nó lại giật b.ắ.n lên. Màn hình tối om phát sáng, phía trên hiện một dòng chữ: "Chạy mau đi! Sau một tiếng nữa, cô sẽ bị người ta hành hạ tới c.h.ế.t đó!"

Tôi cảm thấy thật buồn cười, chỉ xem đây như một trò đùa ác ý của ai đó. Nhưng ngay lập tức, màn hình lại sáng lóe lên, hàng chữ cũng tự động biến đổi: "Cố Niệm! Tôi là cô ở tương lai!"

2.

Chuyện này thật sự quá huyền ảo!

Tôi xoa xoa mắt, cho rằng bản thân đã gặp ảo giác. Nhưng sự thật hiển nhiên không phải thế...

Dưới ánh nhìn chăm chú của tôi, chiếc máy tính bảng không có người điều khiển bắt đầu tự động đánh chữ: "Xin hãy giữ tỉnh táo! Sau đây, mỗi câu nói của tôi đều vô cùng quan trọng."

"Hiện tại, tôi chính là cô trong vòng một tiếng nữa. Tôi bị người ta cắt đứt gân chân, nhốt xuống hầm chờ chết. Trước khi bị trói, tôi đã vô tình lấy được một miếng giấy note. Nó là thứ công cụ duy nhất giúp tôi có thể trao đổi với bản thân mình trong quá khứ. Chỉ có làm theo lời tôi thì cả cô và tôi ở tương lai mới đều có thể thành công sống sót." Khi chữ cuối cùng vừa hiện lên, màn hình bỗng trở lại tối đen như cũ.

Tôi hốt hoảng vội véo vào đùi mình.

Ây da, đau quá! Là đau thật đó!

Mặt của tôi thoáng chút vặn vẹo. Đau đớn kịch liệt làm cho tôi ý thức được rằng những chuyện ngay trước mắt mình đây không phải hư ảo mà chính là hiện thực.

Tôi nuốt nước bọt xuống, cầm viết lên, hoảng hốt ghi vài dòng trên bề mặt của máy tính bảng.

"Người muốn g.i.ế.c tôi... rốt cuộc là ai?"

Chiếc máy tính bảng lại lần nữa sáng lên. Trên màn hình lấp lóe ánh lên vài chữ: "Du Giai!"

3.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/cuoc-goi-den-tu-tuong-lai/chuong-1.html.]

Đầu óc choáng váng khiến tôi vô thức bước lùi lại, sắc mặt cũng dần dần tái nhợt.

Du Giai là người bạn thân tốt nhất của tôi!

Chúng tôi cùng chung giới tính, cùng tuổi tác, ngay đến nhóm m.á.u thậm chí cũng tương đồng nhau. Tôi và Du Giai từ nhỏ đã là bạn bè thân thiết kề vai sát cánh cùng lớn lên, gắn bó cứ như chị em song sinh. Vào tháng trước tôi gặp tai nạn giao thông, vì mất m.á.u quá nhiều nên đã hôn mê. Là chính Du Giai đã mặc kệ an nguy của bản thân, xung phong đăng ký hiến m.á.u cứu tôi. Người như vậy, làm sao có thể lại muốn g.i.ế.c c.h.ế.t tôi chứ?

Vào đúng lúc này, trên máy tính bảng lại hiện lên một dòng chữ nhỏ. "Du Giai lừa cô!"

Lừa tôi? Là có ý gì?

Trong lúc tôi nhíu chặt lông mày hoang mang chẳng hiểu ra sao, chữ viết lại bắt đầu biến đổi.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

"Tôi biết cô là vì chuyện Du Giai hiến m.á.u cứu mình mà cảm động, nhưng cô ta không đơn thuần truyền m.á.u chỉ bởi vì muốn cứu cô đâu! Ngay đến tôi cũng chỉ là vừa mới biết được Du Giai đã sớm mắc bệnh hiểm nghèo, phải tìm người có cùng nhóm m.á.u để thay đổi toàn bộ nội tạng bên trong cơ thể thì mới có thể sống sót. Và cô cũng chính là kho nội tạng được cô ta chọn trúng!"

"Du Giai truyền m.á.u cho cô không phải là vì muốn cứu cô, mà chỉ muốn đảm bảo rằng số nội tạng đó sẽ luôn được giữ tươi mới, tiện bề kéo dài tính mạng của cô ta."

Vẻ mặt của tôi hốt hoảng. Lượng thông tin quá tải này khiến cho đại não của tôi đột ngột bị đứng máy. Thật lâu sau, tôi mới khống chế lại được cơ thể, run rẩy viết ra hàng chữ: "Làm sao tôi biết được cô có đang gạt tôi hay không?"

Trên máy tính bảng rất nhanh đã có câu trả lời: "Cô đi vào phòng của Du Giai, mở chiếc hộp thứ năm trong ngăn kéo thứ ba đếm ngược ra, ở chiếc tủ đầu giường bên trái."

Tôi vô thức hỏi: "Có gì trong đó sao?"

Trên màn hình hiện lên một hàng chữ nhỏ: "Trong đó có giấu sổ khám bệnh hiểm nghèo của Du Giai."

4.

Tôi vuốt máy tính bảng, chuẩn bị đi vào đó xem thử. Vì giá nhà đất ở Thượng Hải quá đắt đỏ nên tôi và cả Du Giai đều không đủ tiền mua, chỉ đành thuê chung một tòa nhà tư nhân ở vùng ngoại thành.

Tôi đẩy cửa đi ra hai bước chính là phòng ngủ sát vách của Du Giai. Tuy hôm nay là chủ nhật nhưng do phải tăng ca nên Du Giai không có ở nhà. Tôi nắm chốt cửa, chậm rãi đẩy ra. Sau đó lại nhanh chóng tiến tới gần, lấy chiếc hộp thứ năm trong ngăn kéo thứ ba ở cái tủ đầu giường ra...

Một tiếng "Két!" giòn giã vang lên, chiếc hộp được mở. Bên trong quả nhiên đang cất giấu một quyển sổ khám bệnh hiểm nghèo màu trắng.

Sắt mặt của tôi trắng bệch. Lúc này, trên màn hình không nhịn được liên tục thúc giục: "Đừng rề rà nữa, thời gian không đợi kịp đâu! Du Giai nói dối cô là ở lại công ty tăng ca nhưng thực chất giờ này đang liên hệ với bên bệnh viện chui đó, muốn ép lấy đi nội tạng của cô! Trong vòng một tiếng nữa, cô sẽ bị Du Giai trở về đánh ngất xỉu, tiếp theo cắt đứt gân chân nhốt xuống tầng hầm, chờ trở thành kho nội tạng dự trữ của cô ta."

"Mau trốn đi! Rời khỏi căn phòng này, đi tìm Giang Phong! Anh ấy nhất định sẽ bảo vệ cô!"

Tôi hơi sững sờ.

Loading...