Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cuộc đời của một con chó - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-07-28 20:32:13
Lượt xem: 0

3

Gần đây, tôi cảm thấy tôi thực sự đã già rồi, tôi thường xuyên nhớ lại rất nhiều chuyện trước kia, đặc biệt là khi gần đến Tết.

Thực sự rất nhớ anh, khi anh còn nhỏ, vào mỗi dịp Tết, mọi nhà đều đốt pháo hoa hoặc pháo trúc, anh sẽ đưa tôi lên lầu, ôm chặt tôi, cùng tôi chui xuống dưới bàn. Khi anh lớn, anh vẫn làm như vậy, che tai tôi lại, rồi vuốt đầu tôi một cách nhẹ nhàng.

Nhưng hiện, tôi chỉ biết tự mình trốn dưới bàn, kẹp chặt đuôi.

Nhìn thấy vợ mới của bố anh bưng từng đĩa thức ăn đặt lên bàn, nhưng tôi biết, trong đó không hề có phần của tôi.

Bùm...!

Tôi run rẩy, cố nhích sâu vào trong hơn.

Mấy thứ khác tôi đều không sợ, chỉ sợ nhất tiếng nổ lớn của pháo hoa với pháo trúc. Đã ba năm rồi, anh không còn ôm tôi nữa. Hù c.h.ế.t chó mất thôi.

Người phụ nữ kia cứ cho tôi ăn xương, tôi không thể gặm nổi, nhưng ngoài xương ra, bà ta không cho tôi ăn gì nữa, kể cả cơm.

[Bản edit thuộc về page Cung Thanh Vũ. Đứa nào reup đứa đó ẻ chảy suốt đời 凸(`0´)凸]

Tôi bắt đầu lờ đờ, cả ngày không mở nổi mắt. Tôi cứ không ngừng suy nghĩ, không biết anh đã tìm được chỗ ở chưa? Sao anh vẫn chưa về đón tôi?

Tôi không còn sợ xe cộ trên đường nữa. Mau đến đón tôi đi.

Ban đêm, khi ngủ, tôi bắt đầu thấy lạnh, tìm đến đống rơm được chất thành một núi, tôi chui vào đó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/cuoc-doi-cua-mot-con-cho/chuong-5.html.]

Trước đây, anh luôn làm cho tôi một cái ổ vào mùa đông, lót đầy rơm và quần áo cũ, khi đó tôi không sợ lạnh như bây giờ, mùa đông ngủ trong cái ổ nhỏ đó rất ấm áp. 

Tôi đang rất lạnh, nhưng lại không có cái ổ mà anh làm cho.

Sao anh vẫn chưa về đón tôi?

Tôi thò đầu ra nhìn, không nhìn rõ lắm, có lẽ bên ngoài đang có tuyết rơi.

Có tiếng bước chân đến gần, nhưng tôi không thể phát ra chút âm thanh nào, vì tôi quá đói, không còn sức lực.

Có mùi thịt bay tới, một bát thịt được đặt trước mặt tôi, tiếng bước chân xa dần.

Tôi quá đói.

Thật sự.

Thật sự quá đói.

Tôi tiến đến chỗ bát thịt, ăn sạch sẽ, trong đầu không ngừng hiện lên cảnh nhiều năm trước Đại Bạch cũng ăn một đống thịt như vậy rồi lăn ra chết.

Nhưng không còn cách nào khác, tôi quá đói rồi.

Khi ngã xuống đất, trong bụng đã có thức ăn, tôi không thấy lạnh nữa, nhưng lại cảm thấy rất khó chịu, tôi đột nhiên rất muốn được anh vuốt đầu tôi, rất muốn được anh ôm một lần nữa.

Năm nay, tôi đã mười bốn tuổi rồi.

Loading...