Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cuộc chiến bảo vệ gia đình của cô con gái - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-08-09 22:34:31
Lượt xem: 389

3

Bố mẹ tôi có ba căn nhà. Một căn là nhà của cơ quan bố, ông có thể ở đến khi nghỉ hưu, nhưng chỉ có quyền ở, quyền sở hữu là của cơ quan. Căn thứ hai mang tên của cả bố và mẹ, sau khi mẹ qua đời, một phần trong đó thuộc về tôi, bố không thể bán mà không có sự đồng ý của tôi. Căn thứ ba là mẹ tôi mua bằng tiền mặt, trước khi qua đời bà đã chuyển quyền sở hữu cho tôi.

Vì vậy, dì Lưu rất nóng lòng muốn mua một căn nhà, có lẽ là nhận ra bố tôi không có bất động sản nào có thể tự ý xử lý. Bà ta châm ngòi thổi gió, trước tiên dùng cách vay tiền để lấy hết tiền mặt của bố tôi, rồi sau đó nhắm đến tài sản của tôi.

Những thủ đoạn nhỏ nhặt trước kia thì tôi có thể bỏ qua, nhưng những chuyện liên quan đến lợi ích cá nhân, tuyệt đối không thể nhẫn nhịn.

Thứ Sáu tuần này là đám cưới của chị họ ở nhà dì cả, chị ấy đã nói sớm với tôi rằng muốn tôi làm phù dâu.

May là thứ Năm và thứ Sáu tôi đều không có tiết học, nên trưa thứ Năm tôi về nhà.

Bố còn xin nghỉ phép, đích thân ra ga tàu cao tốc đón tôi, lần này ông rất sốt sắng, vừa gặp đã giúp tôi xách vali.

Tôi đặt những hành động này vào trong mắt, nhưng trong lòng lại càng thêm thất vọng.

Tôi thà rằng ông như ngày xưa, để tôi tự bắt taxi về nhà. Ít nhất đó là cách ứng xử bình thường giữa cha và con, không phải quá mức khách sáo như hôm nay. Giữa người với người, tất cả những việc khách sáo quá mức đều cần đề phòng, vì việc đó chắc chắn có mục đích gì khác.

Về đến nhà, dì Lưu đã nấu xong bữa tối, cả một bàn đầy thức ăn.

Bà ta từ bếp bước ra, gương mặt trắng trẻo xinh đẹp mang theo nụ cười thân thiết: "Viện Viện về rồi à, dì xào thêm một món rau nữa là xong, con đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm nhé."

Tôi giữ thái độ khách sáo bề ngoài, ngồi xuống ăn cơm.

Quả nhiên, vừa ăn chưa được bao lâu, bố tôi lại nhắc lại chuyện cũ: "Viện Viện, chuyện lần trước bố nói với con, con đã suy nghĩ thế nào rồi?"

Đào Hố Không Lấp team

Tôi giả vờ ngây ngô: "Chuyện gì vậy?"

Ông nói: "Chuyện mua nhà."

Tôi ăn hết miếng sườn cuối cùng, chậm rãi đặt đũa xuống, nói: "Chuyện này con cần phải suy nghĩ thêm chút nữa ạ."

Bố tôi khó xử nhìn dì Lưu.

Dì Lưu rót thêm nước vào cốc của tôi rồi vén tóc ra sau tai, cười dịu dàng: "Viện Viện, con đừng trách dì nhiều lời. Chuyện này, thực ra cũng có lợi cho con. Bây giờ tiền mất giá rất nhanh, đầu tư vào cái gì cũng không bằng đầu tư vào nhà đất. Con cho bố mượn tiền làm tiền đặt cọc, đâu phải là không trả lại. Sau này căn nhà đó tăng giá, bố con có thể đối xử tệ với con sao?"

Bà đúng là khéo vẽ bánh ngon thật đấy.

Hai ba câu đã làm lẫn lộn khái niệm "mượn tiền" và "đầu tư", chẳng trách có thể lừa bố tôi xoay như chong chóng.

Căn nhà mà bà ta muốn mua, với bà ta mà nói là nhu cầu thiết yếu, căn bản không phải là đầu tư.

Hơn nữa, cho bố tôi mượn tiền, nếu tôi giấy trắng mực đen ghi rõ lãi suất với cả thời hạn trả nợ, sau này bà ta sẽ có cớ để nói này nói nọ, tôi cũng không thể giữ được danh tiếng tốt trong mắt họ hàng.

Lần này, nếu tôi nhượng bộ, bà ta không chỉ lấy được tiền mà còn dễ dàng nắm giữ thanh danh của tôi; còn tôi thì mất cả tiền lẫn uy tín.

Kế hay, đúng là kế này quá hay.

Tôi chỉ uống canh, không đáp lời.

Dì Lưu im lặng một lát rồi nói: "Viện Viện, bố con muốn có một đứa con trai, đã mong mỏi nhiều năm. Trước đây, nếu sinh con thứ hai thì sẽ mất việc, bây giờ chính sách thay đổi, ông ấy có cơ hội này. Bố con từ trước đã thường khen con hiếu thảo, là con cái, giúp bố thực hiện tâm nguyện, đó mới là cách tốt nhất để bày tỏ lòng hiếu thảo."

Tôi không nói gì, chỉ nhìn bà ta với ánh mắt lạnh lùng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/cuoc-chien-bao-ve-gia-dinh-cua-co-con-gai/chuong-3.html.]

Bố tôi cũng gật đầu, mắt nhìn dì Lưu như nhìn đóa hoa giải ngữ vừa dịu dàng vừa tri kỷ.

Tôi thật sự mắc ói lắm luôn đó.

Nếu là trước đây, tôi chắc chắn sẽ đốp chát lại ngay lập tức, nhưng bây giờ tôi không làm thế nữa, tôi tiến hóa rồi.

Cách đối phó với loại trà xanh như bà ta chính là phải còn trà xanh hơn. Ai mà không biết làm người khác khó chịu chứ?

Tôi đặt thìa xuống, cười nhẹ nhàng giống như bà ta rồi nói: "Dì à, việc bố con có thể sinh con trai hay không rõ ràng là do dì quyết định mà. Dì nói thế, người không biết còn tưởng dì đang bảo con sinh con trai cho bố cháu đấy, cháu nổi hết cả da gà lên đây này."

Mặt bà ta cứng lại: "Con..."

Tôi không đợi bà ta "con" mãi rồi ra thêm điều gì, đứng dậy, mặt vẫn giữ nụ cười: "Con ăn no rồi, mọi người từ từ ăn nhé. Đặc biệt là dì đấy, phải ăn no mới có sức mà sinh con trai chứ."

Tôi bước ra ngoài ngay, không cho bà ta cơ hội đánh trả.

Bạn thân nhất của tôi từ thời trung học, Diệp Tử, mở một phòng tập yoga tại trung tâm mua sắm, dạy các khóa học yoga, danh tiếng cao mà làm ăn cũng rất tốt, đã trở thành một đại gia thực thụ.

Cô ấy biết rõ chuyện rắc rối trong gia đình tôi, chủ động mời tôi đến quán cà phê mèo chơi để vui vẻ thỏa thích vuốt mèo.

Con mèo Ragdoll mắt xanh lười biếng ngồi xổm bên chân tôi, Diệp Tử cầm gậy trêu mèo vung vẩy trước mặt nó rồi hỏi tôi: "Lần trước cậu nói mẹ kế của cậu làm ở đâu nhỉ?"

"Ở Thiên Thần Chi Mộng đấy."

Cô ấy nhướn mày: "Thiên Thần Chi Mộng mở ngay đối diện cửa hàng của tớ, tớ thường đến đó làm đẹp, cũng rất quen với quản lý cửa hàng. Sao tớ lại không biết có một phó quản lý tái hôn với công chức nhỉ?"

Tôi mở vòng bạn bè WeChat của bố, lật lại ảnh chụp chung của ông và dì Lưu, rồi đưa cho Diệp Tử xem.

Diệp Tử nhìn một lúc lâu, yếu ớt nói: “Thì ra là bà ta... Nếu tớ không nhớ nhầm thì bà ta có bạn trai, hơn nữa còn là tình chị em. Anh chàng đó trông khá giống Hà Thư Hoàn, nên bọn tớ hay gọi Lưu Bình là Như Bình*.”

*Hà Thư Hoàn và Như Bình là tên của hai nhân vật trong bộ phim “Tân dòng sông ly biệt”. Fact: Hà Thư Hoàn xem Như Bình là em gái, anh ta yêu chị em cùng cha khác mẹ của Như Bình là Y Bình, còn Như Bình yêu đơn phương Hà Thư Hoàn, về sau hai người cũng không hề đến với nhau.

???

“Tình chị em là chuyện từ bao giờ vậy?” tôi hỏi.

“Tuần trước tớ còn thấy “Thư Hoàn” đón “Như Bình” tan làm cơ mà!” Cô ấy nói.

Tôi không còn tâm trạng chơi với mèo nữa, dặn dò Diệp Tử: “Lần sau nếu cậu thấy “Như Bình”... ờm, Lưu Bình với cậu bạn trai trẻ của bà ta nhớ chụp thêm vài tấm cho tớ, tớ cần, rất cần!”

Diệp Tử gật đầu, rồi hỏi tôi: “Cậu đi đâu đấy?”

Tôi nói: “Tớ phải tìm ai đó giúp tớ phân tích bước tiếp theo nên làm gì.”

Đầu óc tôi thật sự quá rối bời, tất cả các tế bào não đều vui vẻ reo lên “Lưu Bình, bà c.h.ế.t chắc rồi”, mà không có một kế hoạch cụ thể nào cả.

Lưu Bình như một con cáo nghìn năm, có thể dùng mồm miệng đỡ chân tay. Nếu kế hoạch của tôi không đủ chu toàn, không chừng tôi còn bị bà ta phản đòn lại – ai bảo tôi lại có một ông bố mềm lòng như thế!

Tôi nhấc túi định đi thì Diệp Tử gọi tôi lại: “Triệu Viện Viện, cậu ngốc à? Người trợ thủ đắc lực đang đứng ngay trước mặt cậu, cậu còn muốn tìm ai nữa?”

Tôi ngẩn ra, cô ấy cười: “Nói về khoản cãi lộn, tớ có thừa kinh nghiệm đấy!”

 

Loading...