Cún Con Trà Xanh Nhà Lão Đại - Chương 22-25

Cập nhật lúc: 2024-07-05 03:02:37
Lượt xem: 1,383

22. 

 

Lúc Kỳ Dã đưa tôi về nhà, bị dì xinh đẹp đang đắp mặt nạ chặn ở cửa. Dì xinh đẹp muốn bế tôi từ tay cậu ta, nhưng Kỳ Dã nhất quyết không đưa, ôm tôi chạy như bay vào nhà khóa cửa lại, để lại dì xinh đẹp đứng ngây người tại chỗ.

Không bao lâu sau, tiếng gõ cửa vang lên: "Kỳ Dã, con dám cướp cún con, có giỏi thì mở cửa ra cho mẹ!"

Tôi lăn lộn trên giường Kỳ Dã, cười muốn nội thương. Lúc cậu ta từ phòng tắm đi ra, vừa hay bắt gặp tôi đang làm loạn trên gối cậu ta.

Ánh mắt cậu ta tối sầm lại, túm tôi lên, đặt trên bụng dưới của mình.

Tôi cái...

Tôi dùng cả bốn chân, giẫm lên giẫm xuống.

Ừm, khá rắn chắc, không chắc lắm, l.i.ế.m một cái xem sao.

Cậu ta bật cười thành tiếng: "Ôn Nhu Nhu."

Tôi ngẩng đầu nhìn cậu ta, vừa nãy lão đại nói gì cơ?

Không sao, chuyện trước mắt quan trọng hơn!

 

23. 

 

Hôm sau tôi mang theo quầng thâm mắt đến trường, đều tại Kỳ Dã, lão đại cái gì mà lại chơi đùa với chó đến nửa đêm.

Tôi suýt chút nữa thì bị cậu ta vuốt thành chó trọc rồi.

Kỳ Dã đang ngồi trên ghế, khóe miệng mang theo ý cười:

"Ôn Nhu Nhu, cậu thích chó không?"

Tôi sợ đến mức run lên:

"Thích chứ, cún con đáng yêu như vậy, ai mà không thích cơ chứ."

Cậu ta nhìn tôi với ánh mắt đầy ẩn ý: "Tôi cũng thích, cậu cảm thấy cún con nhà tôi có thích tôi không?"

Tôi nhìn cậu ta, lúc này trông cậu ta hơi tự luyến:

"Cún con nào cũng sẽ thích chủ nhân của nó."

Cậu ta khẽ thở dài, nhấn mạnh giọng điệu: "Bảo sao hôm qua nó lại lăn lộn trên cơ bụng của tôi."

Hình ảnh ngày hôm qua lại hiện lên trong đầu tôi.

Cảm nhận được mặt đang nóng lên.

"Ha, cậu hài hước thật đấy."

Tin nhắn WeChat của cậu ta gửi đến.

Tôi cau mày, ở ngay trước mặt còn gửi tin nhắn WeChat gì.

Tám chữ hiện lên suýt chút nữa khiến tôi tắt thở:

"Cún con trà xanh, tóm được cậu rồi."

Kèm theo ảnh chụp, chú chó Samoyed nhỏ màu trắng đang l.i.ế.m láp cậu ta một cách hớn hở, nhìn kiểu gì thì con cún này cũng là một tên nịnh hót chính hiệu.

Tôi nhìn Kỳ Dã, cậu ta khẽ nheo đôi mắt phượng hẹp dài:

"Thích không? Ôn Nhu Nhu."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/cun-con-tra-xanh-nha-lao-dai/chuong-22-25.html.]

Đầu lưỡi nhấn mạnh giọng điệu, nói ra một câu mang đầy sự mờ ám.

Tôi đỏ mặt, đưa tay sờ trán cậu ta: "Cậu không bị sốt đấy chứ?"

Đột nhiên cơ thể có một luồng hấp dẫn mãnh liệt. Trước khi ngất xỉu, tôi chỉ nhìn thấy vẻ mặt vô cùng lo lắng của Kỳ Dã.

 

24. 

 

Lần nữa xuất hiện trong cơ thể cún con, dì xinh đẹp đang dẫn tôi đi dạo phố. Tôi hơi thắc mắc, trước đây chưa từng xảy ra tình huống này, mỗi lần đều là vào buổi tối.

Lần này lại đến đột ngột, cũng không biết "tôi" ở trường sẽ thế nào.

Tôi hơi may mắn vì Kỳ Dã đã phát hiện ra bí mật của tôi, ít nhất, có cậu ta ở đó, ở trường hẳn là sẽ không có vấn đề gì.

Không biết từ lúc nào, cậu ta đã trở thành người tôi tin tưởng.

Dì xinh đẹp dắt tôi, đi trên đường, nhìn thấy một tiệm thú cưng, vừa định dẫn tôi vào.

Một chiếc xe tải nhỏ ven đường, có mấy tên hung dữ bước xuống. Bọn chúng trực tiếp cắt dây xích, lôi tôi lên xe. Tôi kêu lên rất lớn, sau đó bị bịt miệng lại.

Là đám buôn chó lần trước.

Nhìn bóng dáng dì xinh đẹp đang lo lắng gọi điện thoại ngày càng nhỏ dần.

Tôi bị đưa đến một nhà kho vắng vẻ ở ngoại ô.

Bên trong có rất nhiều chó, giống tốt thì nhốt chung một lồng, còn lại thì nhốt chung với những con ch.ó lang thang khác.

Vũng m.á.u bê bết trên mặt đất, con d.a.o sắc nhọn không chút lưu tình cướp đi sinh mạng của từng con vật nhỏ.

Đây là lò mổ.

Tên buôn chó Vương Đại túm tôi ra: "Mẹ kiếp, bắt con này khó thật đấy, theo dõi lâu như vậy, ả đàn bà kia nhìn là biết giàu có rồi. Phải kiếm một món hời mới được."

Tôi không khỏi thở phào nhẹ nhõm, muốn tiền, ít nhất bây giờ có thể giữ được mạng chó.

Tôi nhìn những chú chó đã mất đi sức sống trong lồng.

Ánh mắt chúng đã chai sạn, nhưng khi nhìn thấy mấy tên này, trong mắt vẫn le lói tia hy vọng sống sót.

Cún con chỉ nghĩ, con người là bạn tốt nhất của chúng, nào biết lòng người hiểm ác.

 

25. 

 

"Đại ca, cậu Trần nhà họ Trần nói muốn đến."

Chỉ thấy Vương Đại cau mày: "Mẹ kiếp, tên đó biến thái thật đấy, còn đáng ghét hơn chúng ta gấp trăm lần. Nhưng mà, có tiền thì tội gì không kiếm."

Bọn chúng nhìn nhau cười nham hiểm.

Trần Chu xuất hiện ở nơi này, là điều tôi nằm mơ cũng không ngờ tới.

Trên mặt hắn ta vẫn còn vết bầm tím do bị Kỳ Dã dạy dỗ lần trước.

Cau mày, nhìn xuống chân: "Bẩn c.h.ế.t tiệt, đôi giày thể thao phiên bản giới hạn mới mua của tao."

Vương Đại nịnh nọt cười: "Cậu Trần, hôm nay có hàng mới, đã chuẩn bị xong rồi."

Trần Chu nhìn chú chó nhỏ bị trói trên bàn bên kia, lấy tiền vỗ vỗ vào mặt Vương Đại.

Chú chó nhỏ nhìn Trần Chu, trong mắt lóe lên tia sáng. Có lẽ nó tưởng Trần Chu đến cứu nó. Nào ngờ Trần Chu lại cầm d.a.o lên, trong mắt lóe lên tia sáng bệnh hoạn, lột da nó ra một cách tàn nhẫn.

Tôi nghiến răng nghiến lợi, Trần Chu đồ biến thái. Hắn ta đột nhiên quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của tôi.

Bình luận

1 bình luận

Loading...