Cún Con Trà Xanh Nhà Lão Đại - Chương 1-3

Cập nhật lúc: 2024-07-05 04:27:33
Lượt xem: 1,924

Tôi xuyên vào con cún cưng mà mẹ của Lão đại cưng nhất.

Lão đại bắt tôi viết hộ bài tập, tôi giả c.h.ế.t để mẹ cậu ta cho cậu ta ăn đòn.

Lão đại bảo tôi là con mọt sách, tôi ngậm bài kiểm tra toán 25 điểm của cậu ta đưa cho mẹ cậu ta xem.

Lão đại muốn tôi làm đàn em, tôi trộm quần lót hình quả trứng in hình nhân vật hoạt hình mà cậu ta yêu thích nhất, dự định khiến cậu ta “nhục” chết.

Trên màn hình trực tiếp buổi biểu diễn của trường, tôi vô tình lấy quần lót ra lau m.á.u mũi trước mặt mọi người.

Lão đại đen mặt lao đến túm lấy gáy tôi: "Hừ, cún con trà xanh, tóm được cậu rồi."

 

*

 

1. 

 

Trên đường về nhà, tôi đã giúp một cô dì xinh đẹp đang khóc lóc thảm thiết bên đường đấu trí với bọn buôn chó, giành lại chú chó yêu quý của cô.

Ban đêm, tôi nhìn đôi chân ngắn cũn của mình và cái ổ chó dát vàng còn to hơn cả nhà vệ sinh nhà tôi, không khỏi trầm tư suy nghĩ.

Gương mặt của cô dì xinh đẹp hiện ra trước mắt, cô bế tôi trên đùi, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông của tôi.

Thật là khó tin, tôi lại xuyên vào con Samoyed nhỏ mà tôi đã cứu vào ban ngày.

Tôi nhanh chóng chấp nhận sự thật này, nằm xuống tận hưởng dịch vụ vuốt lông của dì xinh đẹp, hít hà.

Haizz, cung Thiên Bình, bệnh mê cái đẹp, đúng là vô phương cứu chữa.

Cánh cửa biệt thự đột nhiên được mở ra.

"Mẹ, con về rồi."

Giọng nói quen thuộc không thể quen thuộc hơn, giống như ác quỷ đòi mạng từ địa ngục.

Cái quái gì thế này, đây là nhà của Lão đại Kỳ Dã sao?

Dì xinh đẹp, là mẹ của Lão đại Kỳ Dã?

Nhìn thấy khuôn mặt trắng trẻo như ngọc, lạnh lùng hung ác của cậu thiếu niên ở cửa. Tôi sợ hãi nhảy dựng lên, lăn từ trên ghế sofa xuống đất mấy vòng.

Dì xinh đẹp xót xa vội vàng bế tôi lên: "Ôi chao, bảo bối của mẹ, không bị ngã đấy chứ?"

Sau đó quay đầu lại gầm lên với Kỳ Dã: "Thằng nhóc thối, con không thể nhỏ giọng một chút được à, dọa con trai bảo bối của mẹ rồi!"

Gân xanh trên trán Kỳ Dã giật giật, có chút nghiến răng nghiến lợi: "Mẹ, đến giờ ăn cơm rồi."

Dì xinh đẹp xoa đầu tôi, tôi theo bản năng cọ cọ tay cô: "Mẹ muốn cho Nhu Nhu ăn cơm trước."

Sắc mặt Kỳ Dã càng thêm khó coi. 

Nhìn vẻ mặt bực bội của Kỳ Dã, trong lòng tôi hả hê vô cùng, đúng là người không bằng chó mà, muốn cậu là Lão đại oai phong lẫm liệt đấy, cũng có ngày hôm nay!

Khoan đã, Nhu Nhu??

Nghĩ đến ngày đầu tiên làm bạn cùng bàn với Kỳ Dã, câu đầu tiên cậu ta nói với tôi là: "Cậu tên là Ôn Nhu Nhu, nghe giống tên chó thật đấy."

Tôi nghiến răng nghiến lợi.

E ngại danh tiếng hung dữ của cậu ta, nghĩ đến truyền thuyết cậu ta đ.ấ.m gãy hai chiếc răng cửa của tên côn đồ ngoài trường.

Tôi yếu ớt đáp: "Cũng không giống lắm..."

Cậu ta lười biếng ngẩng đầu nhìn tôi: "Giống, rất giống."

Tôi không nói nữa, Lão đại quả nhiên là Lão đại, ngay cả mắng người ta cũng trực tiếp như vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/cun-con-tra-xanh-nha-lao-dai/chuong-1-3.html.]

Thật là bất lịch sự!!!

Mối thù giữa tôi và Kỳ Dã coi như là bắt đầu từ đây. Cậu ta còn chẳng thèm che giấu, bản tính vốn dĩ đã xấu xa, hở một tí là lại thích chọc ghẹo tôi.

Cả trường trung học số 9 này ai mà không biết, Kỳ Dã là một tên côn đồ khét tiếng.

Còn tôi ngồi cùng bàn với cậu ta, là "kẻ xui xẻo" nổi tiếng của trường.

 

2. 

 

Nghĩ đến trước khi tan học, cậu ta đặt bài tập lên bàn tôi. Mặc dù trên mặt nở nụ cười, nhưng trong mắt lại ẩn chứa uy hiếp: "Làm phiền cậu rồi, bạn học Nhu Nhu."

Hình ảnh cậu ta túm đầu tên tóc vàng đập vào tường trong con hẻm nhỏ lại hiện lên trong đầu tôi. Tôi nuốt nước miếng, một cú đ.ấ.m của cậu ta, tôi có thể chết.

Tôi lộ ra nụ cười tiêu chuẩn tám chiếc răng: "Cảm ơn cậu, bạn học Kỳ Dã, hôm nay tôi lại có thể học tập đầy đủ rồi."

Khóe miệng cậu ta nhếch lên nụ cười thích thú, búng vào trán tôi: "Đầu óc cậu không có vấn đề gì chứ, Ôn Nhu Nhu."

Tôi: "..."

 

3. 

 

Lúc này trong lòng tôi đang nhảy lên sung sướng, rõ ràng địa vị của tôi trong cái nhà này xếp trên Kỳ Dã.

Tuy bây giờ tôi chỉ là một con Samoyed nhỏ, nhưng không sao, trong thân thể nó là Ôn - Nữu Cỗ Lộc - Nhu Nhu tôi đây!

Kỳ Dã, hừ hừ, chờ mà xui xẻo đi!!!

Dì xinh đẹp đặt tôi lên ghế sofa, đi chuẩn bị bữa tối. Kỳ Dã đột nhiên ngồi xuống cạnh tôi, tôi lườm cậu ta. Cậu ta có thân phận địa vị gì mà dám ngang hàng với tôi.

Cậu ta lạnh lùng "chậc" một tiếng.

Cảm nhận được cơ thể rời khỏi ghế sofa, là Kỳ Dã đang véo cổ tôi nhấc lên. Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, tôi ngừng giãy giụa.

Gần quá, tôi thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở của cậu ta.

Cậu ta chọc chọc vào bụng nhỏ của tôi, giọng nói trầm thấp nguy hiểm, từng chữ rõ ràng: "Hừ, cún con nịnh hót."

Tôi giơ móng vuốt lên mặt cậu ta, bắt đầu vùng vẫy.

Khuôn mặt đẹp trai như vậy, tiếc là lại mọc ra cái miệng.

Cậu ta dùng một ngón tay ấn tôi xuống ghế sofa, hung hăng xoa bóp, tôi kêu lên hai tiếng, thật sự là "ức h.i.ế.p chó quá đáng".

Tiếng bước chân của dì xinh đẹp vang lên. Tôi lập tức dùng hết sức lăn xuống ghế sofa, giả vờ khập khiễng đi đến sau lưng dì xinh đẹp.

Nằm trên mặt đất, rên rỉ giả chết, móng vuốt chỉ về hướng hung thủ Kỳ Dã.

Dì xinh đẹp ngồi xổm xuống xoa tôi: "Ôi chao, bảo bối của mẹ.

"Kỳ Dã, con muốn c.h.ế.t hả!"

Dì xinh đẹp lao lên cho Kỳ Dã một trận.

Kỳ Dã vừa né tránh vừa giải thích, bất lực nói: "Mẹ, con không đánh nó. Nó giả vờ đấy."

Tôi nhanh nhẹn đứng dậy, đi theo sau lưng, ung dung xem kịch.

Kỳ Dã chỉ vào tôi: "Mẹ xem!"

Trước khi dì xinh đẹp quay người lại, tôi lập tức nằm vật xuống đất, thè lưỡi giả chết. Quả nhiên, Kỳ Dã lại bị đánh.

Đây chính là cái gọi là áp chế huyết thống, sướng quá, sướng quá!!!

Bình luận

1 bình luận

Loading...