Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cua Lại Người Yêu Cũ - Chương 8-9

Cập nhật lúc: 2024-10-16 16:34:14
Lượt xem: 1,113

Tôi tham lam cơ thể của anh ấy, anh ấy cũng biết rất rõ.

Quả nhiên, anh ấy chế giễu: "Mấy năm không gặp, em chẳng thay đổi gì cả."

"Ừ, em là đồ háo sắc." Tôi quấn lấy anh ấy, bị anh ấy giữ tay lại.

Anh ấy cúi đầu, ghé sát tai tôi: "Bây giờ chúng ta như vậy là sao?"

Tôi nói hết ra: "Em và anh ta là giả, quan hệ hợp tác."

Anh ấy không chịu buông tha, bẻ ngược tay tôi ra sau: "Trước đây chúng ta, cũng là quan hệ hợp tác."

"Không giống nhau."

"Không giống nhau chỗ nào?"

Tôi nghiêng đầu, nhìn thẳng vào mắt anh ấy: "Lão nương thích anh."

Sau sáu năm, tôi cuối cùng cũng nói ra, lỗ hổng trong lòng dường như được lấp đầy một chút.

Anh ấy ghé sát tai tôi, nhỏ giọng nói: "Thích tôi, hay là thích đùa giỡn tôi?"

Tôi ngẩng đầu đến gần: "Có gì khác nhau sao?"

Anh ấy đen mặt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Người nói sai, phải chịu phạt."

"Ồ, anh định phạt em thế nào?"

Anh ấy cắn lên xương quai xanh của tôi, tôi kêu đau thành tiếng.

"Đau không?" Anh ấy hỏi tôi.

"Đau."

Anh ấy thật sự nhẫn tâm, dùng sức cắn.

Anh ấy cười khẩy: "Em cũng biết đau sao?"

Tôi... đâu phải người chết!

Giằng co một lúc, ngón tay anh ấy trượt xuống theo xương quai xanh, dừng lại ở vị trí trái tim tôi, trầm giọng nói: "Chỗ này đau không?"

Tôi tim đập thình thịch, khóe mắt cay cay: "Đau."

[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

Anh ấy buông tay ra, lạnh lùng nói: "Xuống xe."

Không... chỗ này... hoang vu vắng vẻ, bảo tôi xuống xe?

"Em không xuống."

Anh ấy xuống xe, vẫy một chiếc taxi bên đường, bỏ tôi lại.

Cả xe cũng không cần nữa, thật nhẫn tâm.

Người đàn ông nhẫn tâm này, luôn để lại cho tôi một bóng lưng tiêu sái.

Tống Dương, anh cứ chờ đấy.

Chỉ là, tôi còn chưa kịp thu dọn đống hỗn độn bên cạnh, chuyện của tôi và Tống Dương đã bị phanh phui.

9

Có kẻ cố tình, thậm chí còn đào bới chuyện sáu năm trước, thẳng thừng nói anh ấy là trai bao được bao nuôi.

Mặc dù, chỉ sau một đêm những nội dung này đều bị gỡ xuống.

Nhưng, không thể ngăn cản ánh mắt khác thường của những người xung quanh, tôi đã quen với việc bị người ta bàn tán.

Còn anh ấy thì sao?

Lúc anh ấy vào, tôi đang gọt táo cho ông nội.

Tôi nhớ, trước đây Tống Dương gọt táo, từ đầu đến cuối vỏ táo đều không bị đứt, rất kiên nhẫn.

Tôi thì không được.

Một quả táo gọt lởm chởm, nhìn không ra hình thù gì.

Bây giờ, ngược lại tiến bộ rất nhiều.

Tôi nhớ, anh ấy thích ăn táo, quýt, anh ấy nói hồi nhỏ nhà nghèo, chỉ có hai loại quả này.

Sau đó, tôi không biết bị làm sao, kêu người ta chuyển rất nhiều thùng trái cây về nhà.

Anh ấy hỏi tôi: "Em định bán trái cây à?"

Tôi sờ sờ mũi, giải thích: "Anh giúp em ăn thử, phát phúc lợi cho nhân viên."

"Ồ."

"Họ nói không ngon được trả lại."

"Ừ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/cua-lai-nguoi-yeu-cu/chuong-8-9.html.]

"Nhìn gì vậy?"

"Không có gì."

"Quả nào không ngon, nhớ nói cho em biết, em đi khiếu nại họ."

"Được."

Sau đó, tôi nhìn thấy một bản báo cáo thử nghiệm trái cây rất chi tiết trên bàn làm việc trong thư phòng.

Anh ấy thật sự... khiến tôi ngứa ngáy trong lòng.

Tôi vào phòng ngủ, anh ấy đang dựa vào giường đọc sách, ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên người anh ấy, một mảng dịu dàng, yên bình.

"Báo cáo em xem rồi." Tôi ngồi bên giường, tay bắt đầu táy máy.

"Ừ." Anh ấy không hề lay chuyển.

"Viết rất tốt, có thưởng." Nói xong, tôi chui tọt vào trong chăn.

Quyển sách trong tay anh ấy rơi xuống đất.

Trong lòng tôi đắc ý, càng thêm tinh quái.

"Tô Hi... em..."

Tất cả sự bình tĩnh tự chủ của anh ấy, đều bị tôi nghiền nát đến mức không còn gì, chỉ có thể bị động tiếp nhận.

Tôi ló đầu ra hỏi anh ấy: "Thích không?"

Anh ấy không nói gì, chỉ giơ tay tắt đèn.

Anh ấy chưa bao giờ cho phép bật đèn, một lần cũng không.

Chắc là... không thích rồi!

Nghĩ đến đây, tôi hơi chạnh lòng, hỏi anh ấy: "Bác sĩ Tống, ăn táo không?"

"Không ăn, cảm ơn." Anh ấy ra vẻ người lạ chớ gần, nói xong liền bỏ đi.

Haizz... Thật khó dỗ dành.

Mà cũng tại tôi cả.

Đêm khuya tĩnh mịch, tôi đóng cửa sổ cẩn thận.

Lại nhìn ông nội đang ngủ say, liếc nhìn đồng hồ treo tường.

Tôi đợi rất lâu, Tống Dương lại vào kiểm tra phòng.

Lần này tôi không ngủ, ngồi trên ghế sô pha xoay chìa khóa xe của anh ấy trong tay.

Anh ấy lấy chìa khóa từ tay tôi, không nói một lời.

Tôi kéo tay áo anh ấy, khẩn khoản nói: "Tống Dương, chúng ta nói chuyện đi, chuyện của em và Giang Hoài...".

Anh ấy lạnh lùng cắt ngang: "Tôi không quan tâm."

Tôi chặn anh ấy lại, ánh mắt nhìn chằm chằm: "Vậy tại sao anh lại về nước?"

Anh ấy cúi đầu nhìn tôi, từng chữ từng chữ: "Không liên quan đến cô."

Tôi lại tiến gần thêm một bước: "Vậy tại sao anh lại cắn em?"

"Trả thù."

Thật sự chỉ là như vậy sao?

Tim tôi thắt lại, buồn bã nói: "Tống Dương, những lời em nói trên xe là thật lòng đấy."

"Câu nào?"

"Em thích anh." Tôi nhìn vào mắt anh ấy không chớp, "Thật đấy."

Anh ấy cười: "Cô thích tôi, vậy nên tôi vừa đi cô liền kết hôn?"

"Em kết hôn là vì...".

Anh ấy tiến lại gần, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tôi: "Vì cái gì?"

"Vì doanh nghiệp gia đình, hôn nhân thương mại. Tin tức anh cũng đã xem rồi, Giang Hoài anh ta thích đàn ông."

Giang Hoài là em họ của Giang Trạm.

Tô gia và Giang gia nhất định phải liên hôn, năm đó buông tay cũng là vì vậy.

Dù sao tôi cũng phải kết hôn với người khác.

Không thể cứ để anh ấy làm người tình không được công khai mãi được.

Anh ấy nhất định sẽ hận tôi đến chết.

 

Loading...