Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cua Được Ảnh Đế Từ GameShow Thực Tế - Chương 10-11

Cập nhật lúc: 2024-05-29 09:20:54
Lượt xem: 4,808

Chương 10: "Đổi Gió"

Tôi và Thẩm Trác dùng số ngô vừa hái được để đổi lấy một bữa trưa thịnh soạn.

Lúc quay về phòng nghỉ ngơi buổi trưa, tôi thấy Giang Tâm Nhu đã ngủ từ lúc nào.

3 giờ chiều, đồng hồ báo thức vang lên đúng giờ, tôi đi xuống lầu chọn hai chiếc cuốc để đào khoai lang.

Tuy nhiên, lúc này, Giang Tâm Nhu đột nhiên xin đổi nhóm.

"Đạo diễn, tôi không muốn chung nhóm với Lục Miễn nữa."

Ban đầu đạo diễn không đồng ý, nhưng có lẽ là vì nghĩ đến việc hai người bọn họ đã nhịn đói cả buổi trưa nên cuối cùng cũng đồng ý.

Tôi thì không muốn chung nhóm với Lục Miễn, nên bèn nói với Giang Tâm Nhu: "Vậy chị chung nhóm với tôi đi, tôi đào khoai lang siêu nhanh, đảm bảo tối nay chị sẽ được ăn bữa no."

Giang Tâm Nhu trừng mắt nhìn tôi, cũng không còn giả vờ "yểu điệu" nữa.

"Tôi muốn chung nhóm với Thẩm Trác, tục ngữ có câu, nam nữ cùng làm, thì sao mà mệt.”

"Hả?"

Chọc tôi cười c.h.ế.t mất.

"Ý chị là sao?"

Giang Tâm Nhu tưởng tôi đang cười nhạo cô ta.

Tôi vội vàng khuay tay, nói: "Chỉ là tôi không đồng ý với câu nói đó của chị lắm, lát nữa chị sẽ rõ."

Sự việc không hề đơn giản như bọn họ nghĩ.

[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

Khoai lang đều được chôn dưới đất, cộng thêm việc chiếc cuốc khá nặng, chỉ đào được một lúc, lòng bàn tay Giang Tâm Nhu đã nổi đầy bọng nước.

Sau đó, cô ta ném cuốc, vừa khóc vừa yêu cầu nhân viên công tác đến bôi thuốc.

Thẩm Trác - người chung nhóm với cô ta cũng chẳng khá khẩm hơn là bao, vất vả lắm mới đào được vài củ khoai lang thì lại bị cuốc bổ nát.

Lúc này, trên trán anh ta đã lấm tấm mồ hôi.

Thấy vậy, tôi không nhịn được mà lên tiếng: "Để tôi dạy cho."

"Nhìn động tác của tôi này, phải đào sâu một chút, như vậy mới không làm vỡ khoai..."

Thẩm Trác học rất nghiêm túc, tay anh ta cũng đã nổi bọng nước, nhưng lại không hề kêu than một tiếng.

Nhìn sang Lục Miễn, không biết có phải là vì đói quá hay không mà anh ta đang uể oải ngồi nhặt dây khoai lang.

Buổi tối, Thẩm Trác và Giang Tâm Nhu chỉ đổi được một ít thức ăn.

Giang Tâm Nhu đã sớm "đói meo", ăn hết phần thức ăn của mình trong nháy mắt.

Tôi đã sớm đoán được chuyện này sẽ xảy ra, sau khi đổi thức ăn với Lục Miễn xong, tôi liền chia đôi phần thức ăn của mình.

Lục Miễn thấy tôi mãi không chịu động đũa, tưởng rằng tôi không đói.

"Cô không ăn thì cho tôi."

"Ai nói tôi không ăn?"

Tôi lấy một chiếc bát sạch, sau đó chia một nửa phần thức ăn của mình, đưa cho Thẩm Trác.

"Ăn đi, ngày mai còn phải tiếp tục."

Thẩm Trác nhìn tôi, đôi mắt phượng xinh đẹp kia ánh lên tia sáng lấp lánh.

[Tôi nói rồi mà, Thời Vãn thích Thẩm Trác.]

[Cặp đôi này "ngon" quá!]

[Trải qua ngày hôm nay, tôi đã có cái nhìn khác về Thời Vãn. Nếu người cuối cùng ở bên cạnh Thẩm Trác là cô ấy thì tôi cũng ủng hộ.]

[Đồng ý!]

[...]

Chương 11: Lời "Khiêu Khích"

Mấy ngày tiếp theo, Lục Miễn bỗng nhiên "ngoan ngoãn" hẳn ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/cua-duoc-anh-de-tu-gameshow-thuc-te/chuong-10-11.html.]

Bất kể là nhổ cỏ hay là nhổ lạc, mặc dù vẫn "lười biếng", nhưng đều không hề vắng mặt.

Đến ngày thứ sáu, tổ chương trình yêu cầu chúng tôi lên núi hái nấm.

Công việc này không thích hợp làm việc theo nhóm, vì vậy không yêu cầu chúng tôi phải chia nhóm, coi như là nhiệm vụ cá nhân.

Hôm nay trời nắng gắt, Giang Tâm Nhu "trang bị" từ đầu đến chân, chỉ để lộ mỗi đôi mắt.

Cô ta đứng trước mặt tôi, hạ giọng nói: "Thời Vãn, lần này tôi nhất định sẽ thắng cô."

Tôi giơ ngón tay cái với cô ta: "Can đảm lắm!"

"Hừ, cô cứ chờ đấy." Giang Tâm Nhu nói xong liền quay người bỏ đi.

Trên đường, Thẩm Trác không biết nghĩ đến điều gì mà khẽ nhắc nhở tôi.

"Một mình phải cẩn thận, đừng đi quá xa đoàn quay phim."

Tôi hiểu ý của Thẩm Trác.

Lúc mới đến đây, Lục Miễn đã buông lời "đe dọa" muốn "chơi chết" tôi, chắc chắn sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy chỉ vì bị bỏ đói một bữa.

Đường lên núi gập ghềnh khó đi, quay phim đi theo tôi là một anh chàng "hầm hố", đi được một đoạn đường đã bắt đầu thở hổn hển.

Càng đi vào sâu bên trong, cây cối càng rậm rạp, có những nơi đã bắt đầu xuất hiện sương mù.

Hái nấm rất "hên xui", may mắn thì có thể "thu hoạch đầy tay", ngược lại có thể "công cốc" trở về.

Tôi dựa vào kinh nghiệm trước đây của mình, cẩn thận tìm kiếm dưới gốc cây.

Có lẽ là vì quá tập trung nên sau khi hái được một giỏ nấm đầy, tôi mới phát hiện ra quay phim đã "bất tỉnh nhân sự" từ lúc nào.

Tôi nhớ rất rõ ràng là anh ta có đi theo mà.

Tôi lập tức cảnh giác nhìn xung quanh, may mà ngoài tiếng chim hót líu lo, tôi không phát hiện ra điều gì bất thường.

Để đề phòng bất trắc, tôi định quay trở về.

Kết quả, vừa mới đi được vài bước, tôi đã nghe thấy tiếng kêu cứu.

Hình như là Giang Tâm Nhu.

Do dự một lát, tôi vẫn quyết định đi theo hướng phát ra tiếng kêu cứu.

"Cứu tôi với! Ai cứu tôi với!"

"Đau quá, tôi không đi được nữa."

Sau khi đi qua một bụi cây rậm rạp, tôi cuối cùng cũng nhìn thấy Giang Tâm Nhu ở phía xa.

Tuy nhiên, tôi không tiến lên ngay mà đứng im tại chỗ, nhìn cô ta, hỏi: "Chị sao vậy?"

Giang Tâm Nhu quay đầu lại, như nhìn thấy "cứu tinh", lập tức kích động nói: "Thời Vãn, mau cứu tôi, chân tôi bị kẹp bẫy rồi."

Vì bị cành cây che khuất nên tôi không nhìn thấy chân cô ta, chỉ nghe thấy giọng nói vẫn còn rất "hùng hồn", không giống như bị thương.

Thấy tôi không nhúc nhích, Giang Tâm Nhu lại sốt ruột kêu lên: "Thời Vãn, cô còn đứng đó làm gì? Nhanh đến giúp tôi!"

"Tôi bị thương rồi, lúc này cô sẽ không còn nhớ chuyện tôi tát cô hai cái ở phim trường chứ? Cô nhỏ nhen quá đấy!"

Tôi khẽ cau mày: "Nhưng mà chị diễn "giả trân" quá, rõ ràng chị không bị thương, phải không? Rốt cuộc chị muốn làm gì?"

Giang Tâm Nhu thấy tôi đã nhìn thấu "âm mưu" của mình, liền bĩu môi nói: "Không có gì, chỉ là buồn chán muốn "chơi" với cô một chút thôi."

Tuy nhiên, ngay sau đó, tôi bị ai đó đẩy từ phía sau một cái.

Cơ thể mất đà ngã nhào về phía trước.

Hóa ra phía trước là một cái hố sâu, vừa rồi có người dùng cành cây che lại, nếu không cẩn thận quan sát sẽ không thể nào phát hiện ra.

Tôi cứ như vậy rơi thẳng xuống hố, đầu đập vào đâu đó, choáng váng đến mức "hoa mắt".

Tiếp đó, tôi nghe thấy giọng nói "giả tạo" của Lục Miễn.

"A, Thời Vãn, cô không sao chứ? Sao cô lại bất cẩn như vậy?"

Tôi đã đoán được có "mai phục", nhưng lại không ngờ Giang Tâm Nhu và Lục Miễn lại "bắt tay" với nhau.

Cặp đôi "chó má" này, đúng là "ngựa quen đường cũ" mà!

Loading...