Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Công Tử Mù Nhà Ta - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-10-05 23:06:06
Lượt xem: 1,785

9

“Triêu Triêu, vì sao không ở trong phòng?”

Giọng nói quen thuộc vang lên chính xác bên tai.

Ta quay đầu lại, lòng bất an. Công tử mỉm cười ôn hòa.

Tay ta bị công tử nắm lấy, chàng kéo ta đi về phía phòng. Công tử bước đi rất nhanh, ta còn chưa kịp quay lại nhìn Cúc Hy, chàng lúc này có chút không giống một người mù.

Vào đến phòng, công tử thuần thục đóng cửa lại, nếu không vì đôi mắt của người vẫn không có tiêu cự, ta thật đã nghi ngờ rằng người có thể nhìn thấy.

Nhưng điều làm ta kinh ngạc hơn là động tác tiếp theo của công tử.

Eo ta bị siết chặt, công tử hơi cúi xuống, cằm nhẹ nhàng đặt bên cổ ta. Giọng nói trong trẻo của người bỗng trở nên khàn đục, pha chút cương quyết.

“Triêu Triêu, về sau đừng nghe lời đàm tiếu của người ngoài nữa. Hãy nhìn ta nhiều hơn, nương tử.”

Ta chưa bao giờ thấy công tử như vậy, giống như một con sói đói khát.

Lưng ta tựa vào cạnh bàn, đau buốt, đau đến mức giọng nói của ta không kiềm được mà run rẩy: “Công tử, người làm sao thế?”

Nghe giọng của ta, công tử liền buông tay, ánh mắt cũng trở lại thanh tĩnh.

Khuôn mặt người lại hiện lên nụ cười dịu dàng, ấm áp.

Đêm đến, chúng ta nằm trên cùng một chiếc giường, nhưng giữa hai người vẫn có một dải ngăn cách.

Lòng ta rối bời, trong đầu vẫn lởn vởn những chuyện đã xảy ra trong tối nay, hình ảnh công tử cầm con thỏ làm bằng đường, hình ảnh người nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, cảnh người áp ta vào cạnh bàn, và cả lời Cúc Hy nói về biểu tiểu thư, ý trung nhân của công tử.

Một lát sau, trong phòng chỉ còn lại tiếng thở đều đều của người nằm bên cạnh.

Bất giác, ta cảm thấy có chút sợ hãi, công tử dịu dàng như ngọc nhưng tựa hồ mang trong mình hai khuôn mặt.

Khi người ôm chặt lấy ta lúc đêm, người giống như một hồ ly hút cạn tinh khí.

Ta sợ hãi đến mức không dám ngủ, cố nén cơn buồn ngủ đang dồn dập kéo đến, nhưng cuối cùng vẫn thiếp đi trong mơ màng.

Nên ta không biết rằng sau đó, hồ ly kia thực sự đã tham lam mà ôm ta vào lòng.

10

Sáng hôm sau, ta ngủ đến khi mặt trời đã lên cao.

Tuy rằng trong phủ không có quy định phải đi thỉnh an, nhưng mười mấy năm qua, ta đã quen dậy sớm, hôm nay lại dậy muộn, thật khiến ta vô cùng ngạc nhiên.

Nhưng điều khiến ta kinh ngạc hơn cả, chính là chuyện xảy ra khi ta chuẩn bị ngồi dậy.

Khoảng cách giữa ta và công tử đã không còn nữa.

Eo ta bị vòng tay dài và mạnh mẽ của công tử ôm chặt, không thể động đậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/cong-tu-mu-nha-ta/chuong-5.html.]

Đang lúc ta do dự, định gỡ tay công tử ra, chàng đột nhiên lên tiếng.

“Nàng thật thơm, nương tử.”

Chàng chưa tỉnh, chỉ là mơ ngủ mà thôi.

Thế nhưng tay công tử lại càng siết chặt, khiến tim ta đập càng lúc càng nhanh.

Chết rồi, ta c.h.ế.t mất thôi, tim ta như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Bị công tử ôm cứng ngắc trong lòng, ta lại phải nằm thêm nửa canh giờ nữa.

Đột nhiên, tay ở eo ta buông lỏng ra, công tử trên mặt mang vẻ áy náy, giọng nói nhẹ nhàng giải thích: “Triêu Triêu, thật có lỗi, đêm qua ta mơ thấy con thỏ nhỏ ta từng nuôi hồi bé, con thỏ ấy rất ngoan ngoãn đáng yêu, nên ta ôm nó vào lòng. Không ngờ khi tỉnh dậy, trong lòng lại là nàng.”

Công tử chân thành nhìn ta, đôi mắt đen nhánh vẫn không có tiêu cự.

“Triêu Triêu, nàng không giận ta chứ?”

Theo bản năng, ta lắc đầu: “Không, không giận.”

Dĩ nhiên là không giận, cao hứng còn không kịp nữa, ta làm sao có thể giận được đây?

Lời ta đáp khiến công tử an tâm, khóe môi chàng lại nở nụ cười dịu dàng.

Công tử vẫn là vị công tử ôn nhuận như ngọc, tuấn tú tựa thần tiên ấy.

11

Cúc Hy không nói sai, đại công tử quả thực đã mang một thần y trở về.

Thần y là một lão ông đầu hói, vận một chiếc áo vải thô rách rưới, khi cười còn để lộ hàm răng lưa thưa.

Thoạt nhìn lão dường như không đáng tin cậy, nhưng tổ mẫu lại đối đãi với lão vô cùng cung kính, còn đồng ý để lão khám riêng cho công tử.

Nơi xem bệnh là phòng khách nơi lão thần y đang ở.

Ta đối với chuyện này rất không yên tâm, suốt quá trình đều ở bên ngoài trông nom.

Chỉ nửa canh giờ sau, thần y đã bước ra sảnh đường, vuốt chòm râu ngắn, thần thái đầy tự tin nói: “Mắt của Nhị công tử chỉ là bệnh nhỏ, chỉ cần mỗi ngày đắp thuốc theo thang thuốc của ta, đắp đủ một tháng là có thể thấy lại ánh sáng.”

Lời vừa dứt, mọi người trong phòng ai nấy đều không khỏi kinh ngạc.

Trên gương mặt tổ mẫu khó giấu nổi niềm vui.

“Nhị công tử đã mù ba năm, không biết bao nhiêu danh y đã tới phủ mà cũng không chữa khỏi, lão nói là bệnh nhẹ, nếu không khỏi thì phải làm sao?”

Đó là câu hỏi của đại phu nhân.

Thần y lão ông mỉm cười tự tin: “Nếu không chữa khỏi, lão hủ xin giao mạng cho quý phủ xử trí.”

Lời này khiến tổ mẫu vô cùng mừng rỡ, lập tức hứa hẹn nếu lão có thể chữa lành đôi mắt cho công tử, tiền thưởng sẽ tùy lão mà định.

Tổ mẫu thật lòng rất mong muốn chữa khỏi mắt của công tử.

Loading...