Chạm để tắt
Chạm để tắt

Công Lược Sai - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-08-21 16:31:13
Lượt xem: 165

Hôm sau lúc thức dậy, tôi nhìn trần nhà một hồi lâu, cảm thấy có gì đó không đúng.

Tôi sờ lên tấm chăn tơ tằm dưới tay, thì chợt nhận ra bản thân đang nằm trên giường của Chu Thời Yến.

Đầu tôi cứ như bị cửa kẹp, vừa chậm rãi vừa né tránh mà nhớ lại chuyện tối qua.

Mặc dù tối qua tôi có uống rượu mơ hồ, không nghe được Chu Thời Yến nói gì, nhưng tôi vẫn nhớ được chức trách của mình.

Sau đó trước ánh mắt ngạc nhiên của Chu Thời Yến tôi loạng choạng đứng dậy, đi lấy chổi.

Nhưng chưa quét được mấy cái thì trước mắt xuất hiện một bóng người, tôi cứ vậy mà ngã lên bàn trà.

Chu Thời Yến đứng bên cạnh thấy vậy thì sắc mặt lập tức trở nên khó coi.

Hắn ôm tôi từ dưới đất lên, giọng nói có chút bực bội: “Say tới vậy rồi mà còn muốn quét dọn, tôi cũng có mắng cậu đâu mà cậu sợ!”

Quả thật tôi cũng không có sợ Chu Thời Yến, nhưng nếu tôi làm trái nhiệm vụ thì tôi sẽ bị trừ điểm tích lũy.

Nếu còn bị trừ nữa, thì tôi sẽ bị âm điểm cho coi. 

Trong lúc mơ mơ màng màng, tôi vẫn nhớ lời dặn của hệ thống, quét nhà xong thì phải lau dọn.

Tôi lẩm bẩm trong miệng khi đang cố gắng nâng mí mắt sắp sụp xuống vì cơn buồn ngủ của mình để tìm một miếng khăn lau: “Khăn, lau, bàn,...”

Bàn tay hình như chạm được một miếng vải mềm mại.

Tôi dùng sức kéo một cái.

Có một âm thanh không giải thích và tiếng của một chiếc cúc áo rơi xuống vang lên.

Người đang ôm tôi đột nhiên bất động 

Nếu lúc đó tôi tỉnh táo một chút, tôi sẽ biết được, thứ tôi nắm trong tay không phải là khăn lau mà là áo ngủ của Chu Thời Yến.

Làn da lạnh dưới lớp vải mỏng.

Chỉ có một chỗ ấm áp, là trái tim đang đập liên hồi.

“...Tô Đồng” Có người gọi tên tôi sau một lúc lâu im lặng. Tôi cứ như không nghe thấy, thầm nói: “Phải rồi, mình còn phải dọn dẹp, dọn dẹp phòng…”

Phòng của tôi ở tầng dưới, Chu Thời Yến không thể chịu được nữa mà trực tiếp để tôi ngủ trên giường của hắn, rồi quay người ra khỏi phòng.

Trở về thực tại, phản ứng đầu tiên của tôi là che lại gương mặt đỏ bừng của mình.

Làm gì có giúp việc nào vô phép với chủ của mình như vậy chứ!

Cái này làm sao đúng với thiết lập giúp việc tình tình cứng rắn, xuất thân nghèo khó, vì cuộc sống nên bất đắc dĩ phải làm công cho hắn của tôi đây!

Sau khi dọn dẹp nhà cửa xong, tôi vội chạy đến trường sau khi ăn sáng xong.

Bình thường Chu Thời Yến sẽ đợi và chở tôi đến trường.

Nhưng hôm nay hắn không chở tôi, tôi chỉ có thể đi bộ thôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/cong-luoc-sai-plst/chuong-3.html.]

Đến lớp, chỗ ngồi của Chu Thời Yến đã bị vây quanh bởi Trần Phong và mấy người bạn học thường chơi chung, họ đang thảo luận việc gì đó rất hưng phấn.

Chu Thời Yến ngồi ở giữa bọn họ cứ như là chúng tinh phủng nguyệt.

( Chúng tinh phùng nguyệt: hay ‘các ngôi sao ôm mặt trăng’, đây là phép ẩn dụ cho việc nhiều người vây quanh một người.)

Thấy tôi đến, những người đó không nói chuyện nữa mà quay về chỗ ngồi, một người trong số đó không quên quay đầu lại nhìn tôi ánh mắt đầy ẩn ý.

“Đến tiết sau, tôi sẽ đổi chỗ với Nghiêm Tự” Chu Thời Yến đột nhiên nói.

Tôi nhìn hắn, mặt có chút nóng lên khi nhìn vào những chiếc cúc áo trên đồng phục của hắn.

Thấy tôi không trả lời, Chu Thời Yến ở chỗ tôi không thấy được lặng lẽ nắm chặt bút chì trong tay, mu bàn tay dùng sức uốn cong cây bút.

Hắn không cảm xúc mà nói tiếp: “Nghiêm Tự đã đảm bảo với tôi rằng cậu ta sẽ không bao giờ nhìn cô gái nào nữa, cậu cứ ở bên cậu ta đi và… đừng uống rượu nữa”

Bản edit này thuộc sở hữu của Đông Qua Xuân Đến!

Tôi vô thức quay đầu nhìn Nghiêm Tự, cậu ta đang ngồi trên ghế với vẻ mặt vô cùng buồn bực, sau khi phát hiện ra tôi đang nhìn, cậu ta lập tức ngẩng đầu lên và nở nụ cười cùng dáng vẻ mệt mỏi với tôi.

Xem ra lần này cậu ta ăn hành có chút nặng.

Tôi kéo Chu Thời Yến đang có ý định đứng lên đổi chỗ lại, giọng nói có chút ngập ngừng: “Thật ra, tôi không còn thích Nghiêm Tự nữa”

Chu Thời Yến ngạc nhiên một lúc, sau đó nhíu mày hỏi: “Không thích nữa?”

Tôi gật đầu.

Không biết có phải là ảo giác hay không, mà tôi thấy sắc mặt Chu Thời Yến đột nhiên dịu dàng hẳn đi: “Tại sao?”

Tôi không giỏi nói dối, nên lấy đại cái cớ: “Bởi vì cậu ấy không đẹp trai bằng cậu”

Dường như tâm trạng Chu Thời Yến rất tốt, gật đầu đồng ý nói: “Hợp lí”

Sau đó khen tôi: “Cậu rất có mắt nhìn”

Giây tiếp theo, không hiểu sao tôi có chút chột dạ nói: “Nhưng mà tôi thích một nam sinh khác”

Tôi chỉ vào nhóm người của Trần Phong: “Tôi thích cậu ấy, Sở Giản Thanh”

Theo hướng chỉ tay của tôi, Chu Thời Yến không cảm xúc nhìn theo, không hiểu sao ai nấy đều cảm thấy lạnh sống lưng.

Sở Giản Thanh, một trong những phú nhị đại thường chơi chung với Chu Thời Yến.

Tuy nhiên, không giống những thiếu gia cà lơ phất phơ khác, cậu ta nổi tiếng lạnh lùng, trước giờ không bao giờ tham gia vào mấy cuộc chơi cũng như chưa từng đi đến quán bar, đối với người khác giới thì chưa bao giờ cho sắc mặt tốt, thứ duy nhất làm cậu ta có hứng thú, chính là mấy con mèo ở đối diện trường học.

Đúng vậy, Sở Giản Thanh là một Ái Miêu Cuồng Ma chính hiệu.

( Ái Miêu Cuồng Ma: theo Baidu thì đây là người cuồng mèo)

Lúc này Sở Giản Thanh đang thờ ơ nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như cậu ta nhận ra mọi người đang nhìn về phía mình nên chậm rãi quay đầu nhìn lại.

Rồi cậu bắt gặp được ánh mắt của tôi cùng ánh mắt của một đám chờ xem chuyện vui xung quanh tôi.

Trong nháy mắt Sở Giản Thanh lập tức hiểu được chuyện gì đã xảy ra: “...”

Loading...