Chạm để tắt
Chạm để tắt

Công Lược Nam Thần Xảo Quyệt - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-08-02 03:11:57
Lượt xem: 347

Vừa vào phòng Lục Gia Trạch, tôi đã thấy túi mua sắm của mình nằm yên vị trên ghế sofa.

Các bé yêu, tôi đến đây.

Tôi bới móc quần áo, giày dép, túi xách, mỹ phẩm mới mua, tâm trạng thật sự rất vui vẻ.

Đột nhiên, trong phòng vang lên một tiếng động, khiến tôi giật b.ắ.n mình.

Rõ ràng là trên lầu chỉ có một mình tôi, quản gia Lưu và những người khác đều ở khu vực làm việc trên tầng một.

Chẳng lẽ phòng của Lục Gia Trạch, có ma?

Tôi nhìn quanh, tìm kiếm nguồn gốc của âm thanh.

Hơi sợ hãi, hay là tôi nên rời đi trước thì hơn.

Tôi rón rén bước đến cửa phòng, xoay tay nắm cửa, hé mở một khe hở.

Bỗng nhiên, một bàn tay từ phía sau đưa ra, giữ chặt lấy tôi.

Cạch một tiếng, cánh cửa lại bị đóng sập lại.

Tôi: !

"Hình như anh đã nói với em rồi..."

Giọng nói của Lục Gia Trạch vang lên từ đỉnh đầu tôi.

Lòng bàn tay anh ta ép chặt vào cánh cửa, tôi có cố gắng thế nào cũng không thể mở ra được.

Hình như là vừa tắm xong?

Tóc anh ta hơi ướt, quấn khăn tắm, toàn thân tỏa ra mùi hương sữa tắm.

Tôi liếc nhìn cánh tay và cơ bụng của anh ta.

Tôi thề, tôi chỉ liếc nhìn thôi.

Nhiều nhất là hai cái liếc mắt.

Không quá ba cái!

Sau đó nhanh chóng dời mắt đi, giọng nói có chút run rẩy.

"Anh anh anh... sao anh lại ở nhà. Em chỉ đến lấy đồ thôi, anh nói với em cái gì cơ... em không biết gì cả..."

Lục Gia Trạch nhìn chằm chằm vào tôi, tiến lại gần tôi hơn một chút, giọng nói trầm ấm mang theo chút lười biếng và áp bức.

"Anh đã nói với em, vào phòng của đàn ông rất nguy hiểm."

Tớ Cuối Đầu Trước Bát Cơm, nhớ fl cho tớ nhaaa

Mặt tôi nóng bừng, cúi đầu, nắm c.h.ặ.t t.a.y nắm cửa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/cong-luoc-nam-than-xao-quyet/chuong-5.html.]

Cái cửa c.h.ế.t tiệt này, sao lại không mở ra được vậy chứ!

...

Lục Gia Trạch liếc nhìn đống túi mua sắm phía sau tôi, sau đó nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy tôi: "Quẹt thẻ của anh vui lắm sao?"

Tôi quay đầu đi, cố gắng không nhìn vào cơ bụng của anh ta: "Vui chứ, nếu như có thể quẹt đến khi nào anh xót tiền thì em càng vui hơn."

"..."

Ơ, sao anh ta không nói gì nữa vậy, chẳng lẽ tôi tiêu tiền thật sự khiến anh ta xót xa rồi sao?

Đột nhiên, tôi cảm thấy đầu óc choáng váng.

Ôm công chúa?!

"Thả em ra!"

"Không thả."

Rầm!

Trán tôi đập vào đầu giường.

Tôi nghiêm túc nghi ngờ Lục Gia Trạch cố ý!

Đau quá hu hu hu.

Đột nhiên tôi nhớ đến phần thưởng thêm một trăm triệu tệ mà mẹ Lục hứa hẹn.

Tôi lập tức ngoan ngoãn im lặng.

Lục Gia Trạch như nhận ra điều gì đó, đưa tay véo má tôi: "Lại đang nghĩ kế hoạch xấu xa gì nữa hả?"

Tôi chớp chớp mắt: "Không có, em thấy hôm nay thời tiết đẹp, ngày lành tháng tốt, thích hợp để mang thai, hay là chúng ta cứ làm luôn chuyện đó đi, nào nào nào, em giúp anh..."

"Ồ?" Anh ta ngồi dậy, nheo mắt nhìn tôi, vẻ mặt đầy nghi ngờ.

"Tiểu Phong, anh có thứ này muốn tặng em." Anh ta nắm lấy tay tôi, nói từng chữ một, vô cùng nghiêm túc.

Tôi thầm thở dài trong lòng, bảy năm nay, mặc dù tôi bị Lục Gia Trạch hành hạ không ít, nhưng cả nhà anh ta đều hào phóng như vậy, cũng coi như xoa dịu được tâm trạng cầu mà không được của tôi đối với anh ta bấy lâu nay.

"Không trêu em nữa." Lục Gia Trạch hôn lên trán bị thương của tôi, "Ngày mai đi dự tiệc với anh."

Anh ta đứng dậy, đi vào phòng thay đồ lấy quần áo.

"À, anh đã dời lịch kết hôn lên rồi, định vào tuần sau."

Tôi: "Tại sao?"

Lục Gia Trạch liếc nhìn cổ áo của tôi, thản nhiên nói: "Bởi vì anh muốn có lý do chính đáng."

Loading...