Chạm để tắt
Chạm để tắt

Công chúa vong quốc - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-07-23 14:49:48
Lượt xem: 172

8.

 

Từ đó về sau, tuy rằng Thẩm Hoài Nghĩa xử lý tỳ nữ ngày đó ở đây, nhưng giấy chung quy không gói được lửa.

 

Một buổi chiều nọ, ta ngủ ở hành lang vào buổi chiều.

 

Ngày xuân mệt rã rời, cả người mệt mỏi mệt mỏi, chợt thấy trước mắt một đạo bóng người đi tới, ta mở mắt nhìn người tới.

 

Nàng mặc cẩm bào màu xanh lục, cắt may khéo léo, tôn lên chiều cao eo nhỏ của nàng.

 

Bàn tay ngọc của nàng mảnh khảnh, trên cổ tay nàng đeo một đôi vòng tay bằng ngọc lục bảo và vàng, tỏa sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời

 

Giai nhân như thế, hẳn là phu nhân mới tân hôn không lâu của Thẩm Hoài Nghĩa.

 

“Thân thể của ngươi khá hơn chút nào chưa?”

 

Thanh âm của nàng nhàn nhạt, tựa hồ không có gì có thể làm cho nàng loạn tâm loạn thần.

 

Ta chậm rãi ngồi thẳng người, y phụ mỏng màu tím nhạt nhẹ che da thịt, lộ ra một đoạn cổ nhỏ như bạch ngọc, chỉ là phía trên loang lổ vết đỏ còn thập phần nổi bật.

 

Nàng thấy ta như thế, đôi mày thanh tú khẽ nhíu, ngồi xuống bên cạnh ta.

 

"Để phu nhân phiền lòng rồi, chỉ là ta đi đứng không tiện, không thể thỉnh lễ vấn an phu nhân..."

 

Trên mặt ta hàm chứa nụ cười, rồi lại làm cho người ta có một loại cảm giác xa cách.

 

“Những thuốc bổ này là ta cố ý chọn, bổ dưỡng thân thể là tốt nhất.”

 

Nàng đem thuốc bổ giao cho tỳ nữ hầu hạ ta, lại cùng ta nói thêm vài câu, thấy thần sắc ta mệt mỏi, vì thế liền đứng dậy cáo lui.

 

Tạ thị dẫn nha hoàn của hồi môn ra khỏi tiểu viện, mới vừa đi xa vài bước, tiểu nha hoàn kia liền vẻ mặt phẫn uất bất bình.

 

"Phu nhân, ngươi xem nàng ta bộ dáng kiêu ngạo, ỷ vào chính mình có vài phần tư sắc, liền dám đối với phu nhân vô lễ như vậy! bằng nàng cũng xứng vào phủ tướng quân hầu hạ, đúng là mặt hồ ly, ngài xem nàng còn cố ý lộ cổ cho người ta xem, suốt ngày chỉ biết câu dẫn tướng quân! Nhưng phu nhân, ngài còn thưởng cho nàng thứ tốt như vậy…” 

 

Tạ thị cau mày, nắm chặt khăn gấm trong tay. 

 

Nàng chưa bao giờ bận tâm đi cùng một tiểu thiếp tranh sủng, chẳng qua Khương Tự mỹ mạo, thật sự là làm nàng ghen tị.

 

“Vô ý vô tứ làm cho người ta nghe xong chê cười ta hay ghen tị, về sau không được nói nữa!"

 

Tiểu nha hoàn kia ủy khuất gật đầu, đỡ nàng trở về chủ viện.

 

Lúc Thẩm Hoài Nghĩa đi vào trong viện, ta đang pha trà.

 

Hắn nhìn thấy thuốc bổ trên bàn, nhướng mày, mở miệng dò hỏi.

 

“Diệu Cẩm nàng ấy đã tới chỗ nàng?”

 

Ta gật gật đầu, hắn lại xoay người sai người đem đồ đạc đều lấy ra ném đi.

 

Ta khẽ nhăn mày, không biết hắn có ý gì.

 

"Sau này ngoại trừ ta, ai cũng không thể tin tưởng, nhất là đồ ăn, ai cho cũng không thể muốn!"

 

Thấy thần sắc hắn ngưng trọng, ta cười nhạt gật gật đầu.

 

“Tay sao lại lạnh như vậy, ta ôm nàng vào nhà đi...”

 

Nói xong, liền khom lưng ôm lấy ta, ta tựa vào trong lòng hắn nghe tiếng tim đập hoảng loạn vô cương của hắn, hết thảy đều dựa theo mong muốn của ta mà phát triển.

 

“Tuế An......”

 

Ta nghe tiếng ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt sáng ngời , ánh nến nhảy nhót chiếu lên mặt hắn một tầng nhu quang.

<

.

Mèo không ăn cá

Ta buông đũa ngọc trong tay xuống, chờ hắn nói tiếp.

 

Đây tựa hồ là một lựa chọn rất khó khăn, nội tâm của hắn giãy dụa, rối rắm bất định.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/cong-chua-vong-quoc/chuong-8.html.]

 

Một lúc lâu sau, hắn mới ngước mắt nhìn ta, đối diện với ta.

 

 

"Tuế An, ta không thể khởi binh mưu phản, xuất sư vô danh..."

 

Ta quay đầu, giấu xuống nước mắt đáy mắt, ra vẻ thoải mái nói.

 

"Tướng quân nói rất đúng, thật sự là không cần thiết bởi vì ta mà đi mạo hiểm..."

 

Trầm Hoài Nghĩa hoảng hốt kéo tay ta qua, vội vàng giải thích.

 

"Không phải, không phải như nàng nghĩ...”

 

Ta hất tay hắn ra, cười nhạo nói: 

 

"Trước mắt tướng quân là tân quý đang nổi tiếng, lại cưới đích nữ danh môn, tự nhiên không cần vì một công chúa vong quốc mà bán mạng nữa."

 

"Trong mắt nàng , ta là người như vậy?"

 

Bi thương trong mắt hắn quá mức trầm trọng, hắn đứng dậy một tay ôm ta vào trong ngực, trên mặt xen lẫn một chút tức giận.

 

Đây là đang tức giận ta lại trái tâm ý của hắn sao?

 

"Tướng quân thích ta nghĩ như thế nào?"

 

Tay siết chặt trên lưng, ta bị đau nhíu nhíu mày, nhưng vẫn ngửa đầu nhìn hắn, không muốn nhượng bộ.

 

"Tuế An, trong lòng nàng rốt cuộc có ta hay không..."

 

Tựa hồ ngay cả chính hắn cũng cảm thấy những lời này hỏi không có khả năng , nếu không phải cách gần, ta cơ hồ nghe không rõ.

 

Ta bỗng nhiên cười ha hả, Thẩm Hoài Nghĩa nhíu mày càng chặt hơn, lòng bàn tay hắn bắt đầu đổ mồ hôi, cách áo xuân mỏng manh thấm đẫm da thịt.

 

 

"Niên An, trả lời ta, rốt cuộc nàng có yêu ta không?"

 

Hắn mạnh mẽ bóp cổ ta, lúc này hai tròng mắt hắn phiếm hồng, gân xanh trên trán nhô lên, đã là ở biên giới phát cuồng.

 

"Tướng quân muốn nghe sự thật sao?"

 

Tay hắn bất giác run rẩy, bước chân lảo đảo, đẩy ta ra muốn chạy ra ngoài.

 

“Chưa từng!”

 

Bóng lưng hắn cứng đờ, dưới ánh trăng lung lay sắp đổ.

 

Một lát sau, hắn quay đầu lại nhìn ta, trong mắt đã chứa đầy nước mắt.

 

“Vì sao?”

 

Cơ hồ là nghẹn ngào hỏi ra miệng, thân thể của hắn không ngừng run rẩy, giống như một con sói con bị thương, thập phần đáng thương bất lực.

 

“Ngươi cho rằng ngươi cùng Bùi Mục Viễn lại có gì khác nhau sao? Các ngươi đều là hung thủ hại c.h.ế.t tộc nhân của ta, là ác ma kéo ta xuống địa ngục, ta hận không thể khiến các ngươi đều đi chết..."

 

Ta cười, những lời này giấu ở đáy lòng ta quá lâu, Trái tim sau một thời gian dài, việc sống vô ích như thế này mỗi ngày đã trở nên thực sự mệt mỏi và kinh tởm.

 

Thẩm Hoài Nghĩa thống khổ lắc đầu, từng bước lui về phía sau, rốt cục không thể thừa nhận sự thật này xoay người chạy trối chết.

 

Ta mở ngăn kéo có khóa và lấy ra chiếc hộp gấm đựng chiếc vòng tay. 

 

Dưới hộp nhỏ có một ngăn ẩn được chế tác tinh xảo, thuận tiện cho việc truyền tải thông tin. 

 

Ta mở tờ giấy ra và chỉ thấy có vài chữ. ------

 

“Mọi thứ đã sẵn sàng. “

 

Ta quay lại đặt nó lên chân đèn thì thấy nó biến thành tro và đeo chuỗi hạt vào tay ta

Loading...