Chạm để tắt
Chạm để tắt

Công chúa vong quốc - Chương 6

Cập nhật lúc: 2024-07-23 09:58:58
Lượt xem: 197

6.

 

Ngày quân vương hồi kinh, ta ở cửa thành chờ Thẩm Hoài Nghĩa trở về.

 

Bùi Mục Viễn đứng ngay bên cạnh ta, trên mặt hắn lộ ra nụ cười nhàn nhạt, quả nhiên là quân tử khiêm tốn, ôn nhuận như ngọc.

 

“Hoài Nghĩa đã trở lại, Tuế An ngươi cao hứng sao?”

 

Gió xuân phả vào mặt, ngay cả gió cũng mang theo xuân ý, mang theo hương hoa cỏ xanh nhàn nhạt. 

 

Khi hắn tới gần ta, long tiên hương tràn ngập chóp mũi, ta chán ghét nhíu mày.

 

 

“Thẩm tướng quân vì nước phục vụ, chiến công hiển hách, hắn có thể bình an trở về, chẳng lẽ Hoàng thượng không vui sao?"

 

Ý cười trên mặt Bùi Mục Viễn càng đậm, tựa hồ ngay cả trong mắt cũng không giấu được, sắp tràn ra.

 

"Tuế An nói rất đúng, trẫm tự nhiên vui mừng vô cùng. Thẩm ái khanh nhiều lần lập chiến công, trẫm là nên hảo hảo ngẫm lại nên ban thưởng như thế nào cho Thẩm tướng quân mới tốt!"

 

Nói xong, hắn liền tự mình dẫn bá quan xuống thành lâu, tự mình nghênh đón Thẩm Hoài Nghĩa trở về.

 

Về thuật đế vương, Bùi Mục Viễn cũng am hiểu sâu sắc.

 

Thẩm Hoài Nghĩa cưỡi trên chiến mã, từ biệt mấy tháng, biên quan khổ hàn, hắn tựa hồ gầy đi rất nhiều. 

 

Hắn ngửa đầu hướng về phía ta cười, mặc dù cách khoảng cách rất xa, đám người mênh mông, hắn vẫn liếc mắt một cái liền nhìn thấy ta.

 

Ta đứng ở trên thành lâu hóng gió một lát, thẳng đến khi đầu tỉnh táo lại, mới xê dịch bước chân chậm rãi xuống thành lâu.

 

Ta chỉ là sủng thiếp, lại là một người vô danh, khánh công yến loại tràng diện này ta tất nhiên là không có tư cách đi.

 

Nhưng ta mới vừa xuống thành lâu, đã thấy Thẩm Hoài Nghĩa xa xa liền chạy về phía ta, ta nhất thời sửng sốt, ngơ ngác đứng tại chỗ. 

 

Hắn chạy đến gần ta, ôm chặt ta vào lòng.

 

"Tuế An, ta rất nhớ nàng..."

 

Thanh âm của hắn vang lên bên tai, mang theo nhớ nhung nồng đậm, lại làm cho ta cảm giác phảng phất như đã qua mấy đời.

 

"Nàng gầy một chút, là hạ nhân hầu hạ không chu toàn sao?"

 

Ta lắc đầu, nhìn khuôn mặt gầy gò của hắn, râu rậm rạp. 

 

Bão cát ở biên quan thổi vàng da thịt hắn, ngược lại càng lộ vẻ mạnh mẽ mạnh mẽ.

 

 

“Ta không sao, biên quan khổ hàn, tướng quân ngược lại gầy đi rất nhiều.”

 

Hắn kéo tay của ta, xoa lên mặt của hắn, hắn không bao giờ che dấu tình cảm ái mộ của mình nữa, cứ như vậy thẳng tắp nhìn ta.

 

“Tuế An, lần này ta lập quân công, hoàng thượng chắc chắn hạ chỉ phong thưởng ta. Đến lúc đó ta sẽ hướng hoàng thượng cầu cưới nàng làm vợ, vinh hoa phú quý gì ta cũng không cần, ta chỉ cần nàng, Tuế An.”

 

Ánh mắt hắn chân thành , khiến ta sinh ra vài phần tội lỗi.

 

Ta cúi đầu, che đi nước mắt đáy mắt, hắn nhẹ nhàng thay ta lau đi nước mắt khóe mắt, dặn dò ta yên tâm, ở trong phủ an tâm chờ hắn trở về là được.

 

Trong tiệc mừng công, bá quan chúc mừng.

 

Bùi Mục Viễn hôm nay thật là vui mừng, ca ngợi thật lớn tán dương Thâtm Hoài Nghĩa một phen, Thẩm Hoài Nghĩa ở một bên nghe, muốn tìm thời cơ xin hắn tứ hôn.

 

Nhưng không ngờ, rượu qua ba tuần.

 

Bùi Mục Viễn bỗng nhiên đứng dậy, nâng chén nói: 

 

"Thẩm tướng quân vì triều ta lập được công lao hãn mã, trẫm cảm kích sâu sắc trong lòng, nghĩ đến vật tầm thường ban thưởng cho ái khanh, chung quy quá mức tục khí."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/cong-chua-vong-quoc/chuong-6.html.]

“Trẫm nhớ đến tướng quân trước nay chưa cưới vợ, vả lại trẫm cũng hiểu được tâm ý ái khanh, trẫm sẽ thành toàn tâm ý của ngươi.”

 

Thẩm Hoài Nghĩa nghe vậy, cao hứng không thôi, vội vàng quỳ xuống đất tạ ơn.

 

Mèo không ăn cá

Nhưng không ngờ Bùi Mục Viễn một giây sau lại nói: 

 

"Con gái của Tạ thái phó, ôn nhu cung thuận, phẩm hạnh đoan chính, cùng ngươi thật là xứng đôi. Trẫm hôm nay liền hạ chỉ, đem hai người các ngươi tứ hôn, mùng tám tháng sau chính là giờ lành..."

 

"Xin Hoàng thượng thu hồi ý chỉ, thần cũng không muốn cưới con gái Thái phó..."

 

Trên bàn tiệc yên tĩnh một mảnh, mọi người đều cúi đầu không dám nói gì. 

 

Thẩm Hoài Nghĩa quỳ gối trong điện, thái độ kiên quyết. 

 

Mà Bùi Mục Viễn thì đen mặt, thiên tử giận dữ, t.h.i t.h.ể trôi nổi trăm vạn, m.á.u chảy ngàn dặm.

 

"Thẩm tướng quân nhất định là uống say rượu, nói lung tung, tướng quân vẫn là mau lĩnh chỉ tạ ơn đi, đây chính là Thánh Thượng tứ hôn a..."

 

Đại thần giao hảo với Thẩm Hoài Nghĩa vội vàng nhắc nhở. 

 

Thẩm Hoài Nghĩa ngẩng đầu, nhìn Bùi Mục Viễn mặt lộ vẻ không vui, cố nén không vui dưới đáy lòng, dập đầu nói với hắn.

 

“Thần lĩnh chỉ tạ ơn.”

 

Lúc Thẩm Hoài Nghĩa từ trong cung hồi phủ, ta đã ngủ rồi.

 

Hắn đẩy cửa đi vào, mặc dù hắn cố ý thả chậm bước chân, nhưng vẫn đánh thức ta.

 

Ta chống nửa người nhìn hắn, mặt mày đều là u sầu, trong lòng ta hiểu rõ chuyện cầu hôn lần này, Bùi Mục Viễn tất nhiên là sẽ không đáp ứng.

 

“Ta đánh thức nàng sao? Tuế An.”

 

Ta lắc đầu.

 

“vốn là rất khó ngủ, vừa có gió thổi cỏ lay ta sẽ bị đánh thức.”

 

Hắn tiến lại gần t, ngồi bên giường.

 

Quanh thân đều là mùi rượu, rõ ràng là thiếu niên hăng hái, giờ phút này lại giống như là cà tím bị sương giá, cụp mắt, không hề tinh thần.

 

“Tuế An, Hoàng Thượng ban hôn cho ta.”

 

Trong lòng ta cả kinh, chẳng lẽ Bùi Mục Viễn thật sự đồng ý thỉnh cầu của hắn? 

 

Hai tay dưới chăn chậm rãi nắm chặt, kiềm chế tâm tình xao động bất an, cười nhạt dò hỏi.

 

"Đã như vậy, vì sao tướng quân còn mặt ủ mày chau?"

 

Hắn ngước mắt nhìn ta, ánh mắt thê lương, toát ra rất nhiều cảm xúc.

 

Có buồn bã, mất mát, không nỡ, còn có tình yêu nồng đậm......

 

"Hoàng thượng hạ chỉ tứ hôn, để cho ta cưới con gái Tạ thái phó làm vợ, Tuế An, là ta phụ nàng..."

 

Nghe được lời này hai tay giấu dưới chăn buông ra, ta cúi đầu thở dài, làm bộ thập phần thất vọng khó chịu.

 

“Đây là đại hỉ sự, cũng chỉ có danh môn đích nữ như Tạ thị mới xứng đôi với tướng quân

 

Thẩm Hoài Nghĩa quay hai vai ta ra đối mặt với hắn, hắn nâng mặt ta lên, lúc này mới thấy rõ ta chẳng biết từ lúc nào, mặt đã đầy nước mắt.

 

Hắn ôm ta vào lòng, đau lòng không thôi, chỉ ra sức xin lỗi ta.

 

"Cho dù cưới nàng ấy, ta cũng chỉ yêu một mình nàng..."

 

Trong lòng ta cười lạnh, lại ôn nhu đáp: "Được.

 

 

Loading...