Chạm để tắt
Chạm để tắt

Công chúa vong quốc - Chương 11

Cập nhật lúc: 2024-07-23 14:51:11
Lượt xem: 165

11.

 

Khương Cảnh thuận lợi vào cung, thanh trừ dị đảng, trước năm mới đăng cơ làm đế.

 

Ngày đăng cơ đại điển, Lăng Châu đứng ở dưới Cảnh nhi, tiếp nhận bách quan triều bái.

 

Đã lâu không gặp, ngược lại cảm thấy xa lạ rất nhiều.

 

Bùi Mục Viễn bị ta giam giữ trong mật thất, nơi đó cả ngày không thấy ánh mặt trời, cũng không có ai nói chuyện với hắn, mỗi lần phát độc, toàn thân sẽ đau đớn như bị côn trùng cắn.

 

Ta đứng ở bên cạnh hắn, nhìn hắn thống khổ cuộn mình giãy dụa, trong lòng lạnh như băng, nhưng không có một chút khoái ý.

 

Lần này, m chỉ qua nửa canh giờ, ta liền đem giải dược ném cho hắn.

 

Hắn yếu ớt rên rỉ, từ phía sau gọi ta lại.

 

“Tuế An......”

 

Thân thể ta cứng đờ, hắn ít khi tỉnh táo như vậy, đại đa số thời gian hắn đều không nhớ ta, độc dược đã xâm nhập đại não, thần trí hắn sớm đã không rõ.

 

"Tuế An, ta như thế, trong lòng ngươi sẽ dễ chịu một chút sao?"

 

Nếu không phải nơi này an tĩnh dị thường, ta cơ hồ không nghe thấy thanh âm của hắn, ta dừng bước một chút, cuối cùng vẫn không quay đầu lại.

 

Buổi tối, Cảnh nhi liền tới Ngọc Phù cung.

 

Hiện giờ hắn đã trưởng thành, cũng nên vì hắn chọn lựa một vị hoàng hậu hiền đức.

 

Hôm nay ngự thiện phòng đưa tới đồ ăn ngược lại rất tinh xảo ngon miệng, Cảnh nhi thấy ta rốt cục vào nhiều một chút, tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều.

 

“Cảnh nhi, ngươi có nữ tử trong lòng không?”

 

Ta vừa mở miệng, hắn liền đỏ mặt, vùi đầu ăn thức ăn trong bát.

 

Ta thấy hắn bộ dáng như vậy, trong lòng sáng tỏ, tự biết hỏi hắn là tìm hiểu không ra cái gì, vì thế ngày hôm sau ta truyền Lăng Châu đến đây.

 

Đây là từ sau khi Cảnh nhi đăng cơ, ta lần đầu tiên gặp riêng hắn.

 

Hắn tựa hồ thập phần vui mừng, ngay cả mặt mày cũng hàm chứa ý cười.

 

Hôm nay hắn mặc một bộ hoa phục màu trắng, phía trên thêu từng đóa tường vân, cổ áo lông hồ ly tôn lên hắn càng thêm lãng dật, mi mục như họa.

 

“Lăng đại nhân, ngài mời ngồi.”

 

Nụ cười của hắn cứng đờ trên mặt, đối với sự lạnh nhạt xa cách của ta, đ.â.m vào tim hắn thật sâu.

 

“Hôm nay mời đại nhân đến đây, là muốn hỏi đại nhân có biết chuyện Cảnh nhi hay không?”

 

Hắn gật gật đầu, ánh mắt dừng ở trên người ta, ta cũng không dám nhìn hắn.

 

“Điện hạ muốn hỏi cái gì?”

 

Ta gợi lên một nụ cười, cùng hắn hàn huyên thật lâu, cuối cùng cũng biết lai lịch của nữ tử kia.

 

Tuy rằng địa vị không cao, nhưng là một vị nữ tử tốt trọng tình trọng nghĩa, Cảnh nhi nếu cưới nàng làm hậu, ta cũng yên tâm.

 

“Như thế, liền làm phiền đại nhân chuẩn bị việc này.”

 

“Vậy còn ngài? Điện hạ chính ngài thì sao?”

 

Ta ngẩn ra, trong khoảng thời gian ngắn lại không biết trả lời như thế nào.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/cong-chua-vong-quoc/chuong-11.html.]

Ngoài điện tuyết đọng ước chừng sâu một thước, trên cành đào đè đầy tuyết, tựa hồ muốn đem nhánh cây yếu ớt không chịu nổi đè gãy.

 

Thụy Tuyết Triệu Phong Niên, năm sau chắc chắn mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an.

 

“Ta sẽ xin xuất cung để tu hành, suốt đời ta sẽ luôn ở bên cạnh Thanh Đăng cổ Phật. . đã nói đến hôn sự của Cảnh nhi, ta cũng không thể không nói nhiều hai câu, đại nhân tuổi cũng không nhỏ, cũng nên cưới vợ sinh con..."

 

"Tuế An, nàng biết đấy, trái tim ta đối với nàng vẫn như trước, chưa từng thay đổi..."

 

“Nhưng ta không còn là Tuế An lúc trước nữa.”

 

Hắn bỗng nhiên đứng dậy tiến lên, kéo tay ta qua, tay hắn run rẩy, mặt lộ vẻ gấp gáp, không còn ung dung bình tĩnh như ngày xưa nữa.

 

"Đại nhân, ngài quá phận rồi..."

 

Ta hất tay hắn ra, phân phó cung nhân tiễn khách.

 

Một buổi chiều nọ, cung nhân đến bẩm báo là Bùi Mục Viễn ở trong mật thất không ngừng đập tường, kêu la muốn gặp ta.

 

Ta cau mày, trong lòng nghi hoặc chẳng lẽ là dược hiệu đã hết? 

 

Mèo không ăn cá

Hiện giờ thời điểm hắn tỉnh táo trở nên càng ngày càng nhiều.

 

Vì thế ta vội vàng đi vào trong mật thất, chỉ thấy hai tay hắn đập đếm m.á.u thịt lẫn lộn, ngay cả cái trán cũng đập nát.

 

Hắn thấy ta tới, cô kéo ra một nụ cười.

 

Hắn đã gầy không còn hình người, bờ vai thon gầy run rẩy, không biết là bởi vì lạnh hay là đau đớn quá độ.

 

“Tuế An, ta không làm ngươi bị thương được đâu, bảo bọn họ xuống hết đi..."

 

Ta quay đầu nhìn đám thị vệ đứng ở phía sau, khoát tay bảo bọn họ lui ra.

 

Đợi đến khi trong mật thất chỉ còn lại hai chúng ta, hắn mới sâu kín mở miệng.

 

Chỉ là hắn thật sự là không có khí lực gì, há miệng nói cái gì đó, ta cố gắng cũng nghe không rõ, vì thế liền đến gần hắn, ngồi xổm trước mặt hắn.

 

Nhưng một giây sau, hắn bỗng nhiên giãy dụa bóp cổ ta, nhanh chóng nhét một viên thuốc vào miệng ta.

 

Ta đẩy mạnh hắn ra, hắn giống như một mảnh lá cây khô vàng, nhẹ nhàng bay bổng.

 

Bị ta đẩy, nặng nề va chạm vào tường, phun ra mấy ngụm máu.

 

Ta ôm ngực, lớn tiếng chất vấn hắn rốt cuộc cho ta ăn cái gì.

 

Hắn lại nhắm hai mắt, chỉ một mực cười lắc đầu, cái gì cũng không chịu nói.

 

Hắn bỗng nhiên ho khan kịch liệt, nôn ra m.á.u càng ngày càng nhiều, nhuộm đỏ quần áo trước n.g.ự.c hắn.

 

Hắn mở mắt, cứ như vậy không chớp mắt nhìn ta.

 

Hắn nói: “Tuế An, tất cả đã kết thúc.”

 

Ta cau mày, hai tay nắm chặt thành quyền, móng tay lún sâu vào trong thịt.

 

"Xin lỗi, Tuế An, tha thứ cho ta, tha thứ cho tình yêu tham lam và ích kỷ của ta..."

 

Thanh âm của hắn càng lúc càng nhỏ, thân thể cũng chậm rãi theo chân tường trượt xuống, cuối cùng không còn hơi thở.

 

Hắn qua đời vào mùa đông lạnh giá.

 

Ngày xuân còn sớm, hắn cũng vĩnh viễn không nhìn thấy.

 

Loading...