Chạm để tắt
Chạm để tắt

Công Chúa Thiên Giới Muốn Hạ Phàm Gả Cho Thư Sinh Nghèo - 16 + 17

Cập nhật lúc: 2024-08-11 19:02:52
Lượt xem: 107

16.

Bận rộn cả ngày, Vương Hiểu Hiểu hẹn ta cùng ngắm sao trên mái nhà.

Gió mùa đông thổi vào mặt, rất lạnh.

"Ngươi đường đường là một yêu quái, sao lại rơi vào cảnh làm tỳ nữ ở nhân gian?"

Sau khi ta kể hết mọi chuyện ở Thiên giới, nàng kinh ngạc tròn mắt.

"Hóa ra trên trời cũng có hệ thống cấp bậc dòng dõi chính thống thế này à?

"Điều này không khoa học chút nào, còn không bằng nhân gian, ít nhất hoàng đế còn thay phiên làm.”

Ta bật cười.

Nàng nói đúng.

Khi ta tu hành trên Huyễn Linh Phong, trong số các đồng môn, ta là người có thiên phú cao nhất, cũng là người chăm chỉ nhất.

Nhưng điều này có ích gì.

Người tu luyện không có huyết mạch dù xuất chúng, gặp được tiên duyên, cũng chỉ làm một tiên tỳ hèn mọn mà thôi.

Thế gian này thật vô lý.

Sau một lúc im lặng, nàng bỗng nghĩ ra điều gì đó, lại nói,

"Nhưng, những gì ngươi trải qua lại rất giống với kiếp trước của ta.

"Kiếp trước ta cũng giống ngươi, từ nhỏ đến lớn đều là học bá, tự cho mình là con cưng của trời.

"Cho đến khi học lên tiến sĩ, bị vắt kiệt sức mà chết, mới nhận ra, trong mắt những kẻ đứng trên, chúng ta chỉ là trâu ngựa, là vật tiêu hao, duy chỉ không phải là con người."

Gương mặt bình thản của nàng ẩn trong đêm, như không có cảm xúc.

Chỉ là trong giọng nói của nàng, một chút u uất và không cam lòng thoáng qua.

Tuy ta không hiểu rõ “học tiến sĩ” mà nàng nói là gì, nhưng nghĩ rằng chắc tương tự như tu tiên.

Quy luật các thế giới cũng không khác nhau nhiều, đều có tranh đấu và áp bức.

Lúc này ta muốn an ủi nàng, nhưng lại không biết nên nói gì.

Chỉ nghe nàng tiếp tục nói:

“Vì vậy, sau khi c.h.ế.t ta đến đây, chỉ một lòng muốn kiếm tiền.

“Nhưng nhìn thấy cảnh tàn phá này, nỗi đau khổ của nhân gian, ta lại nhớ đến lý do ban đầu mình học y.

“Lý do ban đầu của ta rõ ràng là chữa bệnh cứu người, cứu rất nhiều người, chứ không phải là viết bao nhiêu bài báo, leo lên bao nhiêu vị trí cao.”

Gió bỗng nhiên ngừng thổi.

Trên đầu sao sáng lấp lánh, xung quanh im lặng không một tiếng động.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/cong-chua-thien-gioi-muon-ha-pham-ga-cho-thu-sinh-ngheo/16-17.html.]

Ta ngây người, im lặng rất lâu.

Phải rồi, lý do ban đầu ta tu luyện là gì?

Nhớ lại ngày bái sư, trước mặt các đồng môn ta vỗ n.g.ự.c nói những lời hùng hồn:

“Ta muốn trở thành tiên nhân giỏi nhất thế gian.

“Giữ cho một phương yên bình, bảo vệ chúng sinh không lo lắng.”

Nhưng sau đó thì sao?

Sau khi vào tiên môn, ta hàng ngày không phải luyện kiếm thì cũng hái linh thảo, tranh đoạt pháp khí.

Khi thăng lên Thiên giới, lại càng như chốn quan trường ở nhân gian, tranh quyền đoạt lợi.

Rõ ràng những điều đó, chưa bao giờ là điều ta mong muốn ban đầu.

Ta nhìn ngôi làng khi đêm về.

Vài chiếc đèn lẻ loi, khói bếp thưa thớt.

Hạt Dẻ Rang Đường

Những người dân hiền lành, độc ác, chua ngoa, chất phác ấy lúc này đều đã ngủ.

Những con người này, mới chính là lý do ban đầu của ta.

17.

Sau đêm đó, ta dùng linh lực để hồi sinh những ruộng lúa bị thiêu rụi.

Ta là linh yêu của cây cỏ, vốn có khả năng nuôi dưỡng đất đai.

Đủ để bảo vệ một vùng thuận hòa, mưa thuận gió hòa, mùa màng bội thu.

Dân làng đồn đoán không biết vị thần nào đã hiện linh, không thể gọi tên, họ cùng nhau góp tiền xây dựng một ngôi đền vô danh.

Ngày qua ngày cúng bái bằng hương khói.

Ta trốn sau bàn thờ, ăn những trái cây tươi mới được cúng, giòn tan.

Không ngờ rằng một yêu quái thấp kém như ta lại có thể nhận được sự đối đãi như vậy.

Một hành động nhỏ đã kết thiện duyên cho chính mình.

Có lẽ đây mới là con đường mà người tu tiên nên đi.

Nhân gian có những kiếm khách hành hiệp giang hồ, làm việc nghĩa, bảo vệ công lý, được gọi là hiệp sĩ.

Hiệp sĩ vĩ đại, vì nước vì dân.

Người tu tiên có sức mạnh lớn hơn kiếm khách, hô mưa gọi gió, vốn mang trên mình trách nhiệm nặng nề hơn.

Từ bao giờ, từ tiên môn đến thiên giới, các thần tiên đều đấu đá lẫn nhau, nịnh hót, đạp đổ kẻ yếu, hoặc đắm chìm trong tình cảm, tranh giành ghen tuông?

Sống ngàn năm vạn năm, nếu vẫn không thể vượt qua danh lợi và tình cảm, thì sao xứng đáng được gọi là tiên?

Sau một hồi suy nghĩ lâu dài, dường như mọi vấn đề  của ta đều có câu trả lời.

Loading...