Công Chúa Thanh Bình - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-07-07 12:31:01
Lượt xem: 1,182

"Thanh Bình, con thấy lò luyện đan mới của phụ hoàng thế nào?"

Ta nhìn lò luyện đan ánh vàng chói mắt kia cười ngọt ngào: "Đúc bắng vàng ròng thì tất nhiên là chất lượng tuyệt đỉnh."

Phụ hoàng ta ấy mà, lòng mang thiên hạ, tuổi đã lớn mà vẫn còn tu tiên.

Đại Chu của chúng ta ấy mà, tất cả đều trông chờ vào ngày nào đó người thành tiên lên trời, phù hộ cho chúng ta thêm trăm ngàn năm nữa.

Cho nên bách tính Đại Chu mặc dù cơm cũng không có để ăn nhưng vẫn phải dâng hiến hết mình để phụ hoàng ta tu tiên.

Nhưng chỉ có một mình người tu hành thì khổ biết bao, thế là không ổn, phải có người đi theo chăm sóc phụ hoàng mới được, vì thế các đại thần vô cùng tri kỷ mà mượn rất nhiều mỹ nhân từ dân gian đưa vào cung hầu hạ.

🐳 Các bạn theo dõi Phở bò: Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) để đọc truyện mới 🐳

Dân chúng cũng vui mừng quá đỗi, cảm động rơi nước mắt nước mũi giao nữ nhi ra, có người vui mừng tới phát điên, quay đầu liền nhảy sông Hoàng Hà, còn thành tiên lên trời trước cả phụ hoàng.

Ta thiết nghĩ có con đường tắt này để đi, không cần phải tu hành khổ sở, hoàng thất Đại Chu chúng ta cũng nên học người ta, nhảy sông sớm thành tiên sớm.

Chẳng qua lời này nghĩ trong lòng vậy thôi, chứ nếu ta nói ra thật thì chẳng phải lại sẽ truyền ra một giai thoại phụ từ nữ hiếu đi vào sử sách?

Người sợ nổi danh heo sợ mập, ta không muốn danh dương thiên hạ.

"Thanh Bình." Phụ hoàng hài lòng ngồi xuống, bây giờ mới bắt đầu nói chính sự, "Nhị hoàng tử của Tề Quốc sắp vào kinh, con biết chưa?"

Hắn cười đến hiền lành, ta cũng cười đến ngọt ngào: "Nhị hoàng tử nào cơ? Con không nhớ rõ lắm."

"Không nhớ rõ là tốt rồi, phụ hoàng còn sợ con còn nhớ tình cũ ngày xưa, không chịu sống yên ổn với phò mã cơ đấy."

"Phụ hoàng nói gì vậy, cuộc sống của con và phò mã ngày ngày ngọt như mật, làm gì có lý do buồn bực không yên ổn được."

Nụ cười của phụ hoàng cứng lại, người nhìn ta một hồi mới bắt đầu thêm củi cho lò luyện đan chưa hề châm lửa, bận rộn nói: "Thanh Bình, con đừng trách phụ hoàng."

Ôi chao, phụ hoàng nói chi vậy, sao lại nghĩ rằng ta sẽ trách ngươi cơ chứ.

Ta biết ơn người còn không kịp nữa là, nếu năm đó không nhờ người ngăn trở ta và Nhị hoàng tử lui tới thì hôm nay có khi ta đã là mẹ của đám nhỏ rồi.

Làm vậy không ổn, thế có khác nào làm bẩn huyết thống Đại Chu? Máu của hoàng thất Đại Chu chúng ta đều là bóc lột từ trên người bách tính, một khi ô nhiễm thì sao dân chúng có thể đồng ý!

Không thể được, may mà phụ hoàng ngăn cản ta đúng lúc nên mới không phạm phải sai lầm lớn như vậy.

"Phố phường đồn đãi hai đứa các con cảm tình không tốt, sớm hay muộn cũng sẽ hòa li, vậy là không ổn."

Phụ hoàng nhìn ta một cái, trong mắt có một ít cảnh cáo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/cong-chua-thanh-binh/chuong-3.html.]

"Không hòa li đâu." Ta cười, "Nếu con hòa li thì làm gì còn ai giúp người kiềm chế tể tướng nữa?"

Ôi, đáng tiếc ta không có tỷ muội, nếu có thêm mấy người nữa, một người gả cho thượng thư, một người gả cho tướng quân, một người đi hòa thân thì thiên hạ Đại Chu đã sớm thái bình rồi.

Phụ hoàng cười cười: "Thanh Bình thật hiểu chuyện."

Được phụ hoàng khen như thế, trong lòng ta đúng là ngọt ngào như nếm mật đường đây.

Sau khi về phủ công chúa lại nghe thấy tiếng hò hét cãi cọ vang lên ầm ĩ, trên trán A Lương vương một lớp mồ hôi mỏng, nhìn thấy ta liền chạy vội tới.

"Công chúa, phò mã lại muốn chạy trốn!"

"Ồ, chạy chưa?"

"Chưa kịp chạy đã bị bắt về rồi, nô tì cho người chặn cửa sổ lại luôn."

"Chặn cửa sổ lại? Nhìn xem mấy hành động của ngươi kìa, đây là kiểu con người có thể làm được sao?"

"Công chúa, người đừng cười to như vậy, hoàng thượng lại trách cứ người gây ồn ào đến láng giềng bây giờ."

Ta che miệng lại, bước nhanh về hướng phòng của phò mã.

"Công chúa! Cầu xin công chúa hòa li với ta đi!"

Tiết Thừa quỳ bụp một cái xuống, ôm chân của ta chỉ vào mấy cái cửa sổ bị chặn kín: "Cái lồng giam gió thổi cũng không lọt này, vây hãm công chúa cũng vây hãm ta, người buông tha cho ta, cũng buông tha cho chính mình đi thôi!"

Ôi phò mã của ta, cái chàng muốn không phải hòa li, chàng muốn thoát khỏi thân phận phò mã để có thể vào triều giúp đỡ quân vương cơ mà.

Một trái tim chân thành như thế làm sao ta có thể không hiểu, chỉ là ta đã đồng ý với phụ hoàng sẽ chăm sóc chàng thật tốt, há có thể nuốt lời, lại để chàng đi chịu cực nhọc vất vả?

"Khanh Khanh." Ta sờ mặt chàng, "Bọn họ làm cho căn phòng kín như cái thùng thế này, thật là xấu xa cực độ, chàng yên tâm, ta sẽ lấy lại công bằng cho chàng."

Ta chống nạnh bắt đầu răn đe: "Ai làm? Hả? Tên nào làm cái này? Sao lại có thể đối xử với phò mã như vậy? Khẩn trương tháo hết ra cho ta."

Đám thị vệ ngẩn ra, hoảng sợ luống cuống chạy đi tháo dỡ cửa sổ.

"Chưa đủ." Ta lắc đầu, "Phò mã thích gió lùa, các ngươi lại mở thêm mười cái cửa sổ ra cho ta."

"Vẫn chưa đủ, mỗi cửa sổ đứng một người, nhìn chằm chằm vào trong phòng chuẩn bị bất cứ lúc nào cần thiết thì đi vào hầu hạ phò mã, bốn phía không được có góc c.h.ế.t nào để ngày ngày kịp thời thỏa mãn mong muốn của chàng."

Ta kéo áo phò mã hỏi: "Khanh Khanh, lồng giam bốn phía gió lùa này, chàng có thích không?"

Bình luận

1 bình luận

  • Truyện cũng drama mà nu9 diễn tả nó hài hài thể nào í=))))

    Vii 2 tháng trước · Trả lời

    Loading...