Con Quỷ Đó Cầm Hoa Đến Tận Cửa - Chương 13

Cập nhật lúc: 2024-07-13 10:23:24
Lượt xem: 898

Tôi thừa nhận, cơ bắp và cơ n.g.ự.c tôi đều có, nhưng nếu bạn nói tôi sức lớn lực điền, tôi sẽ bóp nát cái đầu chó của bạn đó nhen!

Câu này đương nhiên là tôi chỉ nghĩ trong lòng chứ không có gan nói ra nha.

Là anh ấy bóp nát cái đầu chó của tôi thì còn nghe được.

Khi còn nhỏ, tôi từng hỏi qua sư phụ, rằng loài quỷ nào là đáng sợ nhất.

Ông nói rằng, là loài có vẻ bề ngoài lịch sự lễ phép, ôn nhu nho nhã, chẳng có gì khác với loài người, nhưng lại hoàn toàn không biết trong lòng đang nghĩ gì.

Đây không phải đang nói đích danh Đỗ Trạch Thần sao?

Tôi cứ luôn nghĩ sư phụ chỉ nói nhăng nói cuội để lừa tôi, bây giờ xem ra có thể đã trách nhầm ông rồi hầy.

Nếu đã nguy hiểm, vậy thì nơi này không nên ở lâu nữa.

Nếu đã từ chối hôn sự, không thể cũng không dám từ chối luôn cả việc báo ân được, tôi đành thật thà đồng ý, nhưng yêu cầu phải cho cái thời hạn.

Đỗ Trạch Thần rất dễ nói chuyện, vậy mà anh ấy mừng rỡ đồng ý, “Thư phòng bên căn nhà tranh phía tây, cảm phiền cô nương đem ra phơi hết đống sách liền có thể rời đi.”

Anh ấy cũng hứa hẹn với tôi ba điều:

Thứ nhất, cho gọi lúc nào thì phải có mặt lúc đó.

Thứ hai, không được tự ý ra ngoài.

Thứ ba, không được nghe ngóng bí mật của anh.

“Nếu như cô nương phá vỡ điều lệ, vậy thì Đỗ mỗ không đảm bảo sẽ làm ra chuyện gì đâu.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/con-quy-do-cam-hoa-den-tan-cua/chuong-13.html.]

Giọng nói của anh rất ôn hòa, nụ cười luôn nở trên môi, nhưng sao tôi lại không nhịn được mà rùng mình một phen.

Nhưng làm sao cũng không ngờ đến rằng, những ngày tháng tôi sống ở đây lại là quảng thời gian an nhàn sung sướng nhất.

Đại nương bên căn nhà tre vẫn săn sóc cho tôi như khách.

Không cần phải xuống ruộng, không cần phải chẻ củi, không bị trách mắng, cũng không bị bỏ đói.

Tôi cũng chẳng dám lơ là, phơi điển tích tự họa, trông nom văn phòng tứ bảo, không có ngày nào không dốc hết sức lực cả.

Tổng thể mà nói thì, sóng yên biển lặng.

Ngoại trừ ban đêm thôi.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn và MonkeyD

Xung quanh đây đều là sương mù dày đặc, sớm tối không tan, chẳng phân biệt được đâu là hiện thực, đâu là ảo giác nữa, ban ngày trong viện chim hót hoa thơm, nhưng khi vào đêm thì quỷ khóc sói gào, kinh hãi vô cùng đến đập tường và rung lắc dữ dội lắm.

Tôi nghi ngờ bọn nó đang nhắm vào tôi, đây chính là kiếp nạn mà sư phụ tôi từng nói.

Tuy tôi không ngửi được mùi hương của bản thân, nhưng lỡ thật sự giống như những lời mà anh trai của Đỗ Trạch Thần nói, vậy anh ấy không chịu sự ảnh hưởng đó sao?

Cho dù anh ấy khẩu vị của anh ấy không phải tôi thì mấy yêu ma quỷ quái kia như nào?

Anh ấy bảo vệ cho tôi, để không trở thành mục tiêu công kích của bọn chúng ư?

Đêm nay phòng của Đỗ Trạch Thần tối thui, tôi lại lại tiếng ồn xung quanh làm cho không tài nào ngủ được.

Bất luận thế nào đi nữa, tuy anh ấy thâm sâu khó lường, nhưng cũng từng cứu tôi, chứa chấp tôi, có ơn với tôi, tôi không thể làm liên lụy đến anh.

 

Bình luận

2 bình luận

Loading...