CON GÁI TÔI LÀ KẺ NÓI DỐI - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-07-07 16:24:47
Lượt xem: 372

6

Vào trưa hôm đó, tôi vừa xuống tòa nhà của công ty thì tình cờ nhìn thấy chồng mình. 

Tôi rất bất ngờ vì chồng mình đang trên chuyến công tác xa.

Anh ấy tay xách vali trên rõ ràng là vừa mới về.

"Anh về lúc nào vậy?" Tôi bước tới và hỏi.

Chồng tôi trông có vẻ không được thoải mái. 

Anh ấy đưa cho tôi một túi hạt dẻ rang nóng hổi rồi mở lời với gương mặt sầm xuống.

"Phi Phi, tại sao em lại để con gái đính hôn với Triệu Xuyên? Em không phải luôn phản đối chuyện đó sao? Em không biết Triệu Xuyên là loại người như thế nào à?"

Tôi không trả lời câu hỏi của anh ấy mà hỏi trước:

"Anh biết những chuyện đó từ đâu?"

Con gái chắc chắn sẽ không nói với anh ấy vì nó sợ anh phản đối.

Vậy thì chồng tôi chỉ có thể biết được là do ai đó cố tình đến nói với anh ấy.

Quả nhiên, lời tôi vừa dứt thì Lý Uyển từ phía sau đi tới.

Cô ta thở dài nói:

"Lâm Phi, chị không nói đến em, đứa con nào mà mẹ đẻ lại đẩy con mình vào chỗ ch//ết như vậy?"

"Để con chơi đùa chứ sao thật sự lại đính hôn, cưới xin với một người như thế chứ?"

"Anh rể cũng phải khuyên bảo chị ấy chứ, người ta mà biết được thì nghĩ thế nào, chẳng nhẽ chị muốn làm hỏng cả cuộc đời của con bé sao?"

Lý Uyển muốn nắm tay chồng tôi nhưng anh ấy đã vội tránh ra.

Chồng tôi đi đến chỗ tôi lấy giúp tôi cái túi, quay lưng lại với Lý Uyển nói:

"Đây là chuyện riêng của gia đình tôi. Cảm ơn chị đã cho tôi biết, còn lại về nhà tôi và vợ tôi sẽ bàn bạc sau."

Lý Uyển đang chỉ trích tôi một cách chính nghĩa bỗng bị chồng tôi dội một gáo nước lạnh.

Đôi tay còn dang ra của cô ta cứng lại nằm giữa không trung, ánh mắt cô ta trở nên tối sầm lại từng chút một.

Chồng tôi đã vòng tay ôm lấy vai tôi như trước mặt đầy dịu dàng nói:

"Anh biết em khổ sở vì con bé lắm rồi, nhất thời tức giận mà đưa ra quyết định không sáng suốt. Suốt thời gian qua anh đều nỗ lực làm việc lắm, sắp tới sếp bảo sẽ cho anh lên chức tăng lương. Biết em là người mẹ có lòng thương con nên sau này chuyện chu cấp tiền sinh hoạt em không cần lo nữa."

Anh ấy dùng giọng điệu hệt như hồi trước khi yêu nhau để dỗ dành:

"Ngoan, chúng ta có gì thì về nhà nói chuyện, ai bắt nạt em thì em cứ nói với anh, anh sẽ dạy dỗ nó cho em!"

Những ấm ức mà tôi phải chịu đựng trong suốt quãng thời gian này đã ùa về sau những lời nói của chồng tôi.

Khóe mắt tôi bỗng đỏ ửng, tôi muốn tựa vào vai anh ấy mà khóc thật to.

Anh ấy chỉ biết cô con gái của mình bướng bỉnh khó bảo, lại chẳng mảy may nghi ngờ tôi từng bị chính nó gi//ết ch//ết.

Hiện tại nếu tôi nói ra sự thật chắc anh ấy cũng chẳng tin, nhưng tôi chắc chắn sẽ tạo ra cơ hội để anh ấy biết sự tình.

Thấy chồng tôi kéo tôi sắp sửa đi thì Lý Uyển vội vàng đưa tay muốn nói gì đó rồi cản lại.

Tôi không nhịn được mà nhìn cô ta với lời khiêu khích:

"Lý Uyển, cô mặc kệ chuyện của chúng tôi đi, chẳng biết còn tưởng cô là mẹ đẻ của nó ấy chứ. Đã vậy thì chuyện sắm sửa đồ chuẩn bị cho nó cưới xin thì cô cũng phải lo cả đi."

Không biết lời nói nào của tôi đã đ.â.m trúng vào nỗi sợ của cô ta mà ánh mắt cô ta trở nên hoang mang sợ hãi, sau đó lắp bắp nói:

"Cô nói thế là có ý gì chứ? Tôi từ bé đã chứng kiến nó lớn lên nên tự nhiên sẽ xót xa."

Tôi mặc kệ không nghe cô ta nói gì mà nắm tay chồng mình bỏ đi.

...

Hôm đó về đến nhà tôi chỉ nói với chồng mình một câu:

"Anh liên tục đi công tác nên không biết những ngày ở nhà em đã phải trải qua những gì. Nếu như anh dám khuyên can hay cản em thì chúng ta đừng sống cùng nhau nữa."

Chồng tôi sợ đến mức mặt cắt không ra máu.

Thấy tôi kiên quyết như vậy, cuối cùng anh ấy chỉ biết thở dài nói:

"Anh lấy được em là phúc của anh, em là người quan trọng nhất trong cuộc đời anh. Chuyện của con, nếu như nó đã thích thì cứ để nó vậy."

7

Những ngày tiếp theo, tôi không còn bị con gái làm phiền, một mực dồn hết tâm trí lo cho công việc. 

Vận may của tôi cũng tới, tôi liên tiếp hoàn thành tốt một vài dự án lớn, đến sếp cũng phải cho tôi một ngón tay cái. 

Nghĩ lại ngày trước, tôi với chồng đều là học bá, chẳng hiểu sao lại sinh ra đứa con gái không chịu học hành như vậy. 

Trước kia cứ quanh quẩn trong nhà, đến đi làm cũng mất tập trung. 

Giờ đây dồn sức làm việc, tôi cảm thấy như mình đã quay trở lại thời kỳ hăng hái nhất khi xưa vậy. 

Sếp và đồng nghiệp đều khen thấy tôi trẻ ra nhiều. 

Giá trị của một người phụ nữ không chỉ bó hẹp trong gia đình. 

Ngày hôm đó, chồng tôi vừa nhận được lệnh thăng chức, anh ấy phấn khởi gọi điện chia sẻ, bảo sau này không phải đi công tác nhiều nữa, ở nhà chăm sóc tôi thật tốt, thì tôi cũng vừa nhận được thông báo từ cấp trên. 

Số tiền thưởng từ vài dự án trước đã được giải ngân, tận khoảng chừng bảy chữ số! 

Nhìn con số khổng lồ bất ngờ xuất hiện trong tài khoản, tim tôi đập thình thịch. 

Chuyện này tôi không nói với ai cả, làm giàu đầu tiên vẫn cứ phải giữ bí mật. 

Bình tĩnh một lúc, tôi lập tức mua một căn chung cư ở khu đô thị ven sông. 

Lúc đó, ở đó đất còn rất rẻ, hơn một trăm triệu có thể mua được một căn gần hai trăm mét vuông, mọi người đều không mấy mặn mà. 

Nhưng không ai biết được rằng không lâu nữa, nơi đó sẽ vụt sáng trở thành khu thương mại sầm uất đắt đỏ. 

Đến lúc bấy giờ, giá đất ở đó sẽ lên tới tám vạn một mét vuông! 

... 

Tối hôm đó, con gái không về nhà, tôi tắm rửa rồi định nằm cầm điện thoại lướt một chút rồi đi ngủ. 

Không ngờ, trên Mạng xã hội tôi lại thấy tin tức nóng trên cùng thành phố như thế này: 

Cô gái sinh năm **00 bị mẹ bắt ép gả cho giang hồ. 

Tài khoản ẩn danh đăng bài, kể rằng từ khi cô bé chập chững tập đi, bà Lâm đã bắt đầu hành hạ cô, không cho cô đi học, chỉ thấy bất mãn khi con gái tốt hơn mình, khiến cô bé bị trầm cảm, còn định vì tiền sính lễ mà gả con gái cho một tên du côn, giàu thói hư tật xấu. 

Cư dân mạng đều tức giận, bình luận tới tấp: 

【Đến tận thế kỷ 21 rồi vẫn còn cái kiểu hôn nhân ép buộc này, có phải bà ta ghen tị với con gái không đấy?】

【Người mẹ này đúng là đồ đáng ch//ết, không có khả năng nuôi con thì đừng sinh, đừng đổ cái sự bất tài của mình lên đầu con trẻ. 】

【Xin hãy giúp tìm ra mụ đàn bà đê tiện đó, tôi tức lắm, thương cô bé kia quá! 】

【Mẹ tôi luôn rất thương tôi, tôi không thể ngờ rằng trên đời này còn có người mẹ như vậy, người phụ nữ đó chính là một con quái thú! 

【 Up up up, đưa bài viết này lên top trending đi, không phải người phụ nữ nào cũng xứng đáng làm mẹ! 】

【Tên Lâm này thiếu tiền à? Bảo bà ta tìm tôi, tôi sẽ đốt cho, muốn bao nhiêu cứ việc lấy. 】

Kẻ giật dây đứng sau video này rất xảo quyệt, bài viết đưa lên khiến tôi không thể nào phản bác lại được. 

Nói như giới trẻ bây giờ là, sự im lặng của tôi lúc đó thật đáng sợ. 

Tất cả chuyện này đều là lời nói dối của con gái tôi ngay từ khi còn nhỏ, vậy nên phản ứng đầu tiên của tôi là con gái tôi làm. 

Nhưng tôi lại không khỏi nghi ngờ, nó không có lý do gì phải bày ra nhiều chiêu như thế. 

Đang suy nghĩ thì con gái tôi gọi điện tới, mở đầu câu chuyện là đòi tiền tôi.

「Tôi với anh ấy hết tiền sinh hoạt rồi, trước tiên hãy chuyển cho tôi 5 ngàn đi, nhanh lên.」

Tôi từ tốn nói: “Xin lỗi con gái, sắp đến lễ trưởng thành của con rồi, mẹ định tổ chức linh đình cho con nên đã dồn hết tiền vào đấy.“

“…”

“Đúng là xui xẻo tám kiếp mới làm con gái mẹ, không có tiền thì đi làm thêm mà kiếm chứ, sao lại có bà mẹ vô dụng như bà thế này?“

Con gái giận dữ cúp máy.

Dù lời đồn trên mạng lan tràn, nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục.

Tôi buông điện thoại, ra ngoài chợ mua đồ ăn, lúc ngang qua nhà dưới thì thấy một đám hàng xóm đang túm tụm bàn tán chuyện gì đó.

Họ trông thấy tôi, không ai là không biểu lộ thái độ khinh thường và coi thường.

Có người nói giọng không to không nhỏ: 

“Xúi quẩy thật, lại ở chung một chỗ với loại người thế này.“

“Đã sớm biết là đồ cặn bã, không ngờ lại điên cuồng đến thế.“

Tôi giả vờ không nghe thấy, bước nhanh đi qua.

Không vội, chờ đến ngày lễ trưởng thành của con gái thì sự thật sẽ sáng tỏ.

8

Chuyện hot search trên Douyin cuối cùng khép lại bằng việc chồng tôi tìm một người bạn làm trong ngành xử lý video.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/con-gai-toi-la-ke-noi-doi/chuong-2.html.]

Vài ngày sau, lễ trưởng thành của con gái tôi đã đến.

Con gái tôi mặc váy công chúa lộng lẫy, đội vương miện nặng trĩu, kiêu hãnh như một nàng công chúa.

Không chỉ có tôi, chồng tôi mà họ hàng, hàng xóm đều có mặt, do được thăng chức trong công việc nên rất nhiều đồng nghiệp của chồng tôi cũng đến chung vui.

Mọi người đều chúc mừng chúng tôi rất lễ phép, nhưng có lẽ vì tin đồn kia mà nhiều người nhìn tôi bằng con mắt soi mói.

Lúc tôi đi thay quần áo, tôi nghe có người ở ngoài cửa gọi con gái tôi:

“Này, mẹ cháu đúng như lời đồn đó chứ?“

Rõ ràng là con gái tôi cũng đã xem qua đoạn video, nó thở dài, giả vờ nói:

“Dượng đừng nói nữa, cháu là mẹ cháu đẻ ra, bà ấy muốn thế nào thì tùy bà ấy.“

“Trời ơi, trên thế gian này lại có người mẹ như thế ư? Nhưng giờ cháu đã lớn rồi, sao còn phải ở bên người đàn bà độc ác đó? Hôn nhân là chuyện cả đời đấy!“

Con gái tôi vẫn cứ thản nhiên như không:

“Không sao, cháu không sao cả, miễn là mẹ cháu thấy vui là được.“

Nó còn định nói thêm nữa thì ông xã tôi đi tới, quát con gái vài câu khiến nó hừ một tiếng rồi bỏ đi.

Dù trái tim tôi đã bị con đ.â.m đau vô số lần, lẽ ra đã tê liệt.

Nhưng khi chính tai nghe con tận hưởng sự hy sinh của tôi rồi sau lưng lại đ.â.m chọt mẹ với người ngoài, trái tim tôi không khỏi nhói lên.

Tôi hít một hơi thật sâu, đeo lên một nụ cười đúng mực để ra đón khách.

Thật không khéo, Lý Uyển cũng đến.

Nhưng điều khó tin hơn cả lại là bà ta đeo vào tay con bé một chiếc vòng ngọc đắt giá.

Tôi không nhịn được nữa phải thốt lên: 

"Chiếc vòng ngọc này không phải là chiếc vòng mà cô vẫn đeo từ hồi đại học sao? Hình như cô đã bảo rằng đây là bảo vật mà bà nội truyền lại cho cô mà?".

Lý Uyển mỉm cười: 

"Những năm qua, tôi vẫn chưa lấy chồng, cũng chưa có con, tôi luôn xem nó như con gái ruột của mình.

Còn cô, Lâm Phi, cậu không phải đã đồng ý cho con bé nhận tôi làm mẹ nuôi rồi mà. Vừa khéo hôm nay lại là buổi lễ nhận con nuôi, chiếc vòng ngọc này coi như là món quà mẹ nuôi tặng cho con gái nuôi của mình vậy".

Bà ta tuyên bố như vậy trước mặt họ hàng hai bên và rất đông khách khứa tới dự tiệc.

Ngay lập tức, lời nói của cô ta làm mọi người xung quanh ngạc nhiên, xôn xao. Nhiều người không kìm nén nổi, tức giận mà lên tiếng:

"Nhìn xem, đúng là trên đời này có những người mẹ ruột thật không bằng mẹ nuôi".

"Sự đối lập này quá mức chịu đựng".

"Thật ra, có những tình cảm chỉ dành cho số ít những người biết trân trọng mà thôi".

"Kẻ thì ra vẻ người, kẻ thì chẳng khác nào cầm thú. Không phải, hổ dữ còn không ăn thịt con cơ mà".

"Thật là hèn hạ, đẩy con gái mình vào chỗ ch//ết mà cũng làm được".

Câu nói cuối cùng cũng đến tai Lý Uyển, bà ta lập tức lợi dụng cơ hội để gây áp lực với tôi:

"Lâm Phi, tôi nghĩ rằng cậu không phải là người như vậy, hay nhân buổi hôm nay, cậu hãy nói cho mọi người biết sự thật đi, rằng cậu không hề muốn Niếp Niếp quen với cái tên lưu manh bất hảo kia, phải không?".

Lời bà ta nói chưa dứt thì từ phía xa, Triệu Xuyên dẫn theo cả một đám bạn thân đi tới.

Đám người với tóc vàng tóc đỏ, áo khoác bò, quần jean rách gối, đi đứng lêu nghêu, vừa đi vừa hút thuốc, thỉnh thoảng lại khạc nhổ nước bọt xuống đất.

Cách hành xử của đám người đó quá đỗi lệch lạc trong khung cảnh tiệc cưới sang trọng, vừa xuất hiện đã khiến những người xung quanh tỏ ra kinh tởm.

Triệu Xuyên không hề bận tâm tới thái độ của mọi người, hắn ta vênh váo gọi phục vụ mang nước tới cho bọn hắn.

Lý Uyển đứng gần trước mặt đã trông rõ bộ dạng của Triệu Xuyên thì ngất xỉu.

Bà ta không còn kìm nén được cảm xúc nữa, chỉ thẳng tay về phía hắn ta rồi gào lên với tôi:

"Lâm Phi, mày mở to mắt chó ra xem đi, loại người này có thể cho Niếp Niếp hạnh phúc được sao?".

"Cô quát tháo vợ tôi làm cái gì?".

Chồng tôi đã xuất hiện, anh đứng trước mặt tôi, trỏ thẳng vào mũi Lý Uyển mà mắng rằng:

"Cút khỏi đây ngay, ở đây không chào đón cô!".

"Sư huynh, tôi...". Lý Uyển vô cùng đau đớn, ôm lấy n.g.ự.c mình, nước mắt lưng tròng.

Nhưng chồng tôi vẫn mặt lạnh như tiền: "Cút đi, ngay lập tức".

Lúc này, hầu như toàn bộ khách khứa đã tụ tập lại ở đây.

Mọi người nhìn nhau xì xầm, đều cho rằng tôi là một người đàn bà độc ác còn chồng tôi thì bảo vệ sai người.

Một người họ hàng kéo con gái ra, lớn tiếng nói: 

"Niếp Niếp, hôm nay mọi người đều ở đây, hãy cứ mạnh dạn nói ra đi!".

"Con có thích thằng lưu manh đó không, có muốn ở bên cậu ta không!"

"Tôi không tin, với mọi người đều ở đây, mẹ con vẫn có thể ép buộc con như thế chứ!"

Nhiều người đã nói lớn, và cũng có nhiều người lôi điện thoại ra quay video làm chứng.

Tuy nhiên, điều mà mọi người không ngờ đến đã xảy ra.

Con gái tôi đột ngột xô đẩy người cô ra, lảo đảo vài bước rồi ngồi xổm xuống đất, không ngừng nôn thốc nôn tháo.

Triệu Xuyên thấy vậy cũng chạy lại, từ trong túi lấy ra một viên kẹo đưa cho con gái, nói một cách thản nhiên:

"Ăn đi, yên tâm, kẹo chua đấy."

Con gái vội bóc viên kẹo, nhét vội vào miệng, một lúc lâu sau, nó thở phào hài lòng.

Miệng vẫn lẩm bẩm: "Chuẩn bị thêm vài viên nữa, gần đây em phản ứng dữ lắm."

Lúc này, mọi người đều ý thức được điều gì đó, hít một hơi thật sâu.

Đột nhiên, họ hiểu ra, tại sao tôi phải tổ chức lễ đính hôn này cho con bé.

E rằng người đau khổ và tuyệt vọng nhất không phải là nó, mà là tôi!

9

Sau khi ăn viên kẹo, con gái dụi cổ họng định nôn, lần này, tôi đứng lên với nỗi đau không thể tả, hỏi nó:

"Con gái, con nói cho mẹ biết, hai đứa không chỉ lén lút vượt rào, mà còn có con với thằng đó..."

Con mắt con bé đảo như rang lạc, theo bản năng nó định chối, nhưng Triệu Xuyên lại cố ý chọc tức tôi, hắn cười khẩy:

"Đúng thế, chúng tôi quan hệ rồi, cô ấy đã có thai, thì sao nào?"

"Cô ấy nói, dù có phải ch//ết, thì cũng muốn ở bên tôi, cô định làm gì đây?"

"Kể từ khi cô ngăn cản chúng tôi, tôi đã cố tình chọc tức cô!"

Hắn dứt lời, tôi như trút được một tảng đá trong lòng.

"Mày là đồ khốn kiếp!" 

Tôi giả vờ suy sụp, lui đi vài bước, ngã vào lChồng tôi tôi mà khóc.

Mà trong sảnh lớn như muốn nổ tung lên.

Một thời gian ngắn, những từ như "trẻ vị thành niên lén lút vượt rào", "không biết liêm sỉ", "nói dối dài dòng", "không bằng cầm thú" đều được dùng hết cho chúng.

Những lời lẽ bẩn thỉu mà ngày trước họ dùng để nói với tôi, giờ đây đều được đền ơn trả oán cho chúng gấp bội.

Có một số hàng xóm còn nghi ngờ từng lời con gái nói, họ cho rằng:

"Một đứa có thể làm ra loại chuyện này mà còn vu khống cả mẹ mình, trong miệng chắc chắn không nói ra được một câu thật nào.

Những năm qua, có lẽ chúng ta đều hiểu lầm Lâm Phi rồi."

Chồng tôi ngây người nhìn tất cả, anh ấy ngẩn người một lúc lâu, sau khi hoàn hồn định xông lên đánh Triệu Xuyên, thì bị tôi giữ chặt.

Còn Lý Uyển, bất chấp tất cả, xông tới chỗ con gái, mạnh mẽ kéo nó ra bên ngoài.

Triệu Xuyên muốn ngăn cản, nhưng cô ta như một con ch.ó điên, gào thét ầm ĩ, khiến mọi người đều sợ hãi.

Con gái giờ đây không còn chút sức lực nào để phản kháng, chỉ có thể cắn tay cô ta, nhưng Lý Uyển như không cảm thấy đau đớn.

Nhìn bóng lưng họ, tôi bỗng thấy ngẫm nghĩ.

Tôi chợt thấy, hai người họ, không ngờ lại trông giống nhau đến kỳ lạ.

Quả thực là giống thật, nếu nhớ lại kỹ, đôi mắt của hai người họ đều là kiểu mắt phượng dài, môi đều tròn trịa.

Không giống tôi và chồng tôi chút nào.

Bữa tiệc mừng thành nhân này đã phải dừng lại vì con gái tôi bị nôn trước công chúng.

Nghe nói Lý Uyển đã đưa con gái đến bệnh viện để khám, khi kết quả về, cô ta đã khóc lớn.

Tôi chợt nhớ ra, trong thời gian tôi mang thai, Lý Uyển đã mất tích một cách vô cớ mấy tháng.

Mà khi tôi sắp sinh nở, cô y tá nói với tôi rằng có một người bạn của tôi, đã đến thăm tôi nhiều lần khi không có ai.

Chiều hôm đó, tôi lấy tóc của hai người họ đến cơ quan uy tín để xét nghiệm quan hệ mẹ con.

Bình luận

1 bình luận

  • Thoai. Mới zô mà thấy là bà nuôi con người ta gần 20 năm rồi đó

    nhuw 3 tuần trước · Trả lời

    Loading...