Chạm để tắt
Chạm để tắt

Con gái mỏ than Chu Tư Tư - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-08-11 23:23:26
Lượt xem: 521

4

Một tuần sau khi kỳ thi kết thúc, điểm môn học này được công bố.

Trần Thụy không đạt vị trí đầu tiên, mà mấy cô gái đến từ Tứ Xuyên và Trùng Khánh đều đạt điểm tuyệt đối, mỗi người một cú đá, đè bẹp cậu ta xuống dưới.

Sau sóng gió đó, Trần Thụy ngày càng tách biệt với mọi người.

Đào Hố Không Lấp team

Tất cả các hoạt động của lớp chỉ cần không có giáo viên tham gia thì cậu ta đều không tham gia.

Thi thoảng gặp nhau trên đường, ánh mắt cậu ta nhìn tôi đầy thù hận, tăm tối.

Tôi vẫn giữ tác phong phớt lờ cậu ta, dù sao thì tôi cũng đang bận rộn với các cuộc thi, chẳng có thời gian quan tâm đến tâm trạng của cậu ta.

Tôi học khoa học tự nhiên ở học viện cấp ba, lên đại học mới học ngành quản lý.

Khi thấy có cuộc thi robot, tôi cảm thấy như mình được trở về với chốn xưa nên lập tức đăng ký tham gia.

Đi cùng tôi còn có bạn cùng phòng và hai người bạn đến từ khoa Cơ khí và khoa Công nghệ Thông tin.

Làm đội trưởng cần xử lý rất nhiều công việc phiền phức, như điền biểu mẫu, cập nhật hệ thống.

Ba người bọn họ thuộc nhóm kỹ thuật, với những việc vụn vặt này họ đều đau đầu, từ chối đề xuất bốc thăm của tôi rồi bảo tôi phải làm đội trưởng.

Cùng họ ở trong phòng thí nghiệm, nối mạch điện, viết chương trình, tôi hoàn toàn quên hết những chuyện nhỏ nhặt phiền phức.

Một lần, chúng tôi rời khỏi phòng thí nghiệm vào nửa đêm, khi qua ngã tư thì gặp Trần Thụy.

Trần Thụy lại nhìn tôi bằng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống như thường lệ.

Thật ra tôi không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng anh bạn từ khoa Cơ khí (gọi là Vương Cơ Khí đi) là người Đông Bắc, lập tức dừng bước.

"Cậu nhìn cái gì đấy? Nói cậu đấy!"

Tôi giật mình, sợ anh ấy sẽ lao lên đánh Trần Thụy.

Tôi vội vàng nói: "Anh Vương, anh Vương, không sao đâu, cậu ta là bạn cùng lớp với em."

Sau đó tôi thì thầm: "Đầu cậu ta hơi không bình thường xíu."

Bạn cùng phòng của tôi rất hiểu ý, bèn nói thêm: "Đúng đấy, bố mẹ cậu ta cũng không cho chữa, rất là tội nghiệp."

Vương Cơ Khí và Lý Thông Tin nhìn Trần Thụy với ánh mắt đầy thương cảm. Sau khi đưa chúng tôi về đến ký túc xá, anh Vương còn thở dài: "Sao lại có bố mẹ như thế nhỉ? Con trai mình bị bại não mà cũng không cho chữa trị?"

Trần Thụy có bại não hay không tôi không biết, nhưng thầy Sử thì đúng là có vẻ bị bại não thật.

Dự án của chúng tôi vượt qua mọi vòng thi rồi tiến vào đến vòng thi quốc gia, tức là vòng chung kết.

Như vậy, ngay cả khi không đạt giải ở vòng thi quốc gia, chúng tôi cũng có giải Nhất cuộc thi cấp tỉnh làm bảo đảm.

Không biết thầy Sử nghe tin từ đâu, một hôm thầy gọi tôi đến văn phòng, nói một tràng dài đầy thâm ý.

Ý chính chỉ có một: yêu cầu thêm người vào đội.

Tôi hỏi: "Thêm ai vậy ạ?"

Ông ta nói: "Trần Thụy."

Tôi lập tức: "Không được ạ."

Thầy Sử nói: "Chu Tư Tư, tôi biết em có ý kiến với Trần Thụy..."

Tôi ngắt lời ông ta: "Xin lỗi, em không có thù oán cá nhân với cậu ấy."

Thầy nghẹn lời một lúc: "Không có thù oán cá nhân thì càng tốt. Vấn đề là thế này, tôi biết cuộc thi robot này tốn kém nhiều tiền, học viện có thể tài trợ một phần nhưng phần lớn vẫn phải do các em tự lo. Các em đều là sinh viên bình thường, gánh nặng tài chính rất lớn. Trần Thụy nhà có điều kiện, bố mẹ em ấy cũng nói rồi, họ sẵn sàng hỗ trợ mọi chi phí cho em ấy tham gia cuộc thi."

Tôi nhìn thầy Sử thật thâm sâu.

Ông ta có vẻ không thoải mái: "Em nhìn tôi làm gì?"

Tôi xoa cằm, hỏi: "Thầy Sử, Trần Thụy là người thân của thầy à? Sao thầy lại bảo vệ cậu ta đến vậy?"

Thầy Sử cau mày: "Em đang nghĩ gì vậy? Chúng tôi chỉ là quan hệ thầy trò bình thường thôi. Em đừng nghĩ là tôi thiên vị, tôi cũng đang nghĩ cho em thôi. Với điều kiện gia đình em, bố mẹ em phải tằn tiện để nuôi em học đại học, lại còn hỗ trợ em tham gia cuộc thi nữa, vất vả quá mà. Em lớn rồi, nên học cách san sẻ gánh nặng với bố mẹ chứ."

Tôi suy nghĩ một lúc, quyết định không giả vờ nữa, ngả bài với ông ta.

"Thầy có bao giờ tự hỏi tại sao em có thể tham gia cuộc thi robot không?"

Ánh mắt ông ta nhìn tôi có phần tò mò: "Nghe nói em đã tìm hai cậu nam sinh từ khoa Cơ khí và khoa Công nghệ Thông tin? Đẹp gái đúng là một loại tài nguyên mà."

Tôi đảo mắt một cách chán nản.

"Em có thể tham gia cuộc thi robot vì em đã tiếp xúc với lập trình từ cấp hai, và đã tham gia các cuộc thi robot dành cho thanh thiếu niên từ cấp ba. Và tất cả điều này đều nhờ vào việc bố mẹ em sẵn sàng chi tiền để ủng hộ sở thích của em."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/con-gai-mo-than-chu-tu-tu/chuong-4.html.]

Có vẻ như ông ta không hiểu, nói: "Vậy bây giờ em có cơ hội giúp họ tiết kiệm tiền rồi đó, bố mẹ Trần Thụy nói nếu em ấy được tham gia đội của em, họ sẽ chi trả mọi chi phí."

Có lẽ tôi đã nói quá nhẹ nhàng rồi?

Xin lỗi, giờ tôi phải tỏ ra kiêu ngạo thôi.

"Nhà em có mỏ than, bố em là ông chủ mỏ. Đừng nói là bốn người chúng em, dù cả lớp tham gia cuộc thi robot, bố mẹ em cũng có thể lo liệu được. Vậy nên, thầy không cần lo lắng về chi phí của chúng em đâu, cảm ơn thầy."

Tôi cố giữ bình tĩnh khi nói xong, nhưng thầy Sử không tỏ ra xu nịnh như tôi nghĩ.

Ông ta bật cười thật lớn: "Ôi trời, Chu Tư Tư, em thật là hài hước. Tôi đã gặp nhiều người giàu rồi, nhưng chưa từng thấy ai như em. Em thử nhìn lại xem mình đang mặc gì, đi gì? Tôi hiểu em muốn chứng tỏ bản thân, nhưng em không thể nói dối được, em nghĩ tôi là kẻ ngốc sao?"

Tôi cúi xuống nhìn đôi giày của mình.

Một thương hiệu nội địa chuyên quyên góp và hỗ trợ từ thiện.

Rồi nhìn lại bộ quần áo của mình.

Áo len của một thương hiệu bình dân, giá 264 nghìn một chiếc.

Chiếc đồng hồ Vacheron Constantin trên cổ tay chỉ có người sành sỏi mới nhận ra giá trị của nó.

Tôi không khỏi thở dài.

Chưa kịp khoe khoang thì đã thất bại, làm anh hùng phải đổ nước mắt.

Thầy Sử hiểu lầm ý tôi, ân cần vỗ vai tôi.

"Chu Tư Tư, em còn trẻ, không nên quá chuộng hư vinh. Những lời em nói hôm nay tôi sẽ coi như chưa nghe thấy, còn những lời tôi nói, em về bàn bạc với các bạn trong nhóm, tôi chỉ muốn tốt cho em thôi."

Ông ta thực sự muốn tốt cho ai, người có mắt đều nhìn ra được.

Trong quán ăn đêm, bạn cùng phòng của tôi giơ xiên nướng lên rồi hào hứng phát biểu: "Cái ông thầy họ Sử này thật quá đáng, trước đây bọn mình muốn xin viện trợ kinh phí từ học viện, ông ta cứ trì hoãn mãi. Bây giờ thấy bọn mình có thành quả thì lại muốn chia phần sao? Ông ta xứng đáng à?"

Cô ấy vẫn còn giận dữ, cắn mạnh một miếng cánh gà: "Còn cái tên Trần Thụy nữa, cậu ta mặt dày thật đấy! Làm gì cũng không xong, nhưng giỏi nhất là tranh công. Sao cậu ta không tự soi gương nhìn lại mình đi?"

Lý Thông Tin đặt ly bia xuống, giọng lè nhè: "Lợi ích, tất cả đều vì lợi ích!"

Tôi nhìn Lý Thông Tin và Vương Cơ Khí: "Em và cái Nhị cũng không đồng ý cho Trần Thụy gia nhập, nhưng chúng ta là một đội, nên em cần tham khảo ý kiến của các anh."

Chủ quán nướng mang thêm một đĩa cà tím nướng, nhưng chẳng ai trong chúng tôi động đũa.

Trong sự im lặng này, tôi có chút lo lắng.

Tôi nói: "Nếu các anh muốn cậu ta tham gia vì lý do kinh phí, em có thể hiểu được, vì trước đó chúng ta chia đều chi phí. Nhưng Trần Thụy thực sự không có kỹ năng gì, lợi thế duy nhất của cậu ta là có thể lo toàn bộ chi phí. Nếu các anh vì lý do đó muốn cậu ta gia nhập thì không cần, vì em cũng có thể lo toàn bộ chi phí."

Vương Cơ Khí và Lý Thông Tin nhìn nhau, rồi Vương Cơ Khí cười lớn.

"Em nghĩ tụi anh là loại người gì vậy? Là loại người vì chút tiền mà bỏ rơi đồng đội à?"

Lý Thông Tin không nói gì, rót bia cho tôi, giọng lè nhè: "Chu Tư Tư, em phải, em phải tự phạt ba ly đê! Sao em có thể nghĩ như vậy về bọn anh chứ hả?"

Hôm sau, với sự ủng hộ của ba người bạn trong đội, tôi nhắn tin cho thầy Sử:

"Thưa thầy Sử, chúng em đã bàn bạc và cảm thấy bốn người trong đội đã đủ, không cần thêm ai nữa ạ."

Không ngoài dự đoán, thầy Sử gọi điện cho tôi.

"Chu Tư Tư, đến văn phòng tôi một chuyến."

Thầy lại gọi tôi vào phòng họp nhỏ, vẻ mặt đầy thất vọng.

"Chu Tư Tư, tôi phải nói em thế nào đây!"

Tôi bình tĩnh chỉ ra sự thật: "Dự án này là của chúng em, đội cũng là của chúng em, từ đầu đến cuối Trần Thụy không hề đóng góp gì, chúng em cũng không cần tiền từ gia đình cậu ấy. Việc từ chối Trần Thụy gia nhập là hoàn toàn hợp lý."

Thầy Sử không còn giữ giọng điệu mềm mỏng như lần trước mà trở nên hầm hầm giận dữ.

"Cái gì mà là của các em? Em và Phương Nhị có thể phát triển được như ngày hôm nay là nhờ vào sự hỗ trợ của học viện. Trong đơn đăng ký dự án có ghi rằng các em là sinh viên của học viện XX không? Học viện đã tạo điều kiện tốt như vậy, các em phải biết ơn chứ!"

Tôi ấy à, là kiểu người ăn mềm không ăn cứng.

Bạn gào lên với tôi, tôi cũng sẽ gào lên lại với bạn.

"Cách cảm ơn học viện là cho Trần Thụy vào một đội chắc chắn sẽ giành giải, dù cậu ta chẳng làm gì? Trần Thụy chẳng lẽ là con trai ruột của học viện sao?"

Thầy Sử nghiến răng: "Chu Tư Tư, tôi đã nói với em nhiều lần rồi, tôi chỉ muốn tốt cho các em, muốn giúp các em tiết kiệm chi phí."

Tôi không ngần ngại phản bác: "Em cũng đã nói với thầy nhiều lần rồi, chúng em không cần tiền, một xu cũng không cần."

Tôi thực sự không muốn tiếp tục tranh cãi: "Em còn có tiết, em đi trước đây."

Tôi quay người bước ra cửa, nghe thầy Sử ở phía sau nói: "Được, em có bản lĩnh, không cần tiền phải không, cứ chờ đấy."

 

Loading...